Cừu Cốc cùng Hồng Liệu hai người vượt qua ngọn đồi, chen vào sơn cốc khoảng độ năm trăm trượng thì đã thấy ngôi sơn trang ấy. Hồng Liệu không cần suy nghĩ, liền tung cửa vào bên hông, Cừu Cốc vội theo sát bên, hai người lại đi vào một vườn trúc. Ngôi sơn trang vách đóng đầy rêu xanh, chứng tỏ lâu nay không từng có người ở.
Hồng Liệu nhìn động tĩnh bốn phía một lượt đoạn khẽ nói :
- Chúng ta vào trong ấy chờ, có lẽ ngõ trước chưa mở, nên quần hùng chưa vào được chăng?
Hai người lại tiến vào trong, bỗng thấy trước mắt hiện ra một đại điện, song phụng bay múa, đẹp đẽ dị thường.
Chính giữa đại sảnh có một tượng Phật rất lớn, hai bên có hai cánh cửa sắt đóng kín mít, trên cửa bên tả có hai chữ “Ra Sống”, cửa bên hữu có hai chữ “Vào Chết”.
Ngoài ra, trước tượng phật có một lư hương bằng đá trắng rất lớn, Cừu Cốc nhìn một hồi rồi nói :
- Nơi đây là một ngôi miếu chăng?
Hồng Liệu nhíu mày :
- Có lẽ hai cánh cửa này có máy tự động nơi mấy cột trụ lớn, nhưng dù sao thì hôm nay cũng là ngày mở cửa nên chúng ta không cần mạo hiểm làm chi.
Cừu Cốc chỉ lư hương trước mặt nói :
- Lư hương này có lẽ không dùng để thắp hương mà có tác dụng khác.
Hồng Liệu gật đầu :
- Có thể, nhưng ta không cần mệt não, cứ tìm nơi ẩn núp, đợi cửa mở thì vào nơi “Vào Chết”, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Cừu Cốc không phản đối, hai người tiến đến cột trụ gần nơi cửa đứng chờ.
Chẳng bao lâu, bỗng nghe tiếng lào xào bên ngoài. Cừu Cốc ngạc nhiên khẽ nói :
- Sao đã lâu mà không thấy họ vào?
Hồng Liệu mỉm cười :
- Đừng tưởng vườn trúc ấy tầm thường, nếu không biết đi theo ngũ hành sinh khắc thì đừng hòng vào đây được.
Cừu Cốc nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy bóng người lố nhố quanh quẩn trong đám trúc như những kẻ đui mò đường đi vậy.
Bỗng trong điện phát ra tiếng kèn kẹt, hai cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở toang, Cừu Cốc và Hồng Liệu lập tức xông vào cánh cửa “Vào Chết”. Trong khi đó cũng có năm sáu người khác xuyên được qua rừng trúc vào trong, nhưng họ lại chọn cánh cửa còn lại.
Trước mặt hai người là một con đường tối đen như mực, hẹp và dài thăm thẳm. Hồng Liệu quên cả e dè, nắm tay Cừu Cốc kéo đi, nói :
- Bạo gan lên, con đường này không nguy hiểm lắm đâu.
Thật vậy, hai người đi một quãng thì có đường rẽ sang trái, xa xa có ánh sáng dịu dàng chói lọi. Đến tận nơi thì cả hai nhận ra đó là một cánh cửa khác, trên có tấm biển đề hai chữ “Tàn Trân”, chung quanh có ẩn những hạt minh châu phát ra ánh sáng.
Cừu Cốc nhìn tấm cửa nói :
- Ngoài nơi này thì không còn đường đi nữa, chúng ta có nên vào chăng?
Hồng Liệu có vẻ do dự :
- Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua lối kiến trúc thế này, nhưng suy xét kĩ thì có lẽ trong “Tàn Trân Thất” này phải có cơ quan lợi hại lắm, nếu không thì đâu có bỏ cửa dễ dàng như thế.
Bỗng lúc ấy, phần đất nơi hai người đứng như chuyển động, rồi sụp xuống, mang theo cả hai rơi vào một con đường khác.
Sau khi đứng vững, Hồng Liệu nói ngay :
- Có lẽ có một cơ quan đã được sử dụng để đưa chúng ta vào đây.
Cừu Cốc chẳng nói chẳng rằng, dùng nhãn lực dò xét tứ phía thì thấy đâu đâu cũng là đá trắng xây tường, không có một dấu vết gì khả nghi cả. Chàng lập tức rút thanh Long Tuyền kiếm cầm trong tay, nói :
- Giờ thì ta chỉ còn một phương pháp là cứ tiến vào trong.
Hồng Liệu cũng rút thanh đoản kiếm ra, nhờ hai lưỡi bảo kiếm soi đường hai người nhận thấy càng vào trong thì rong rêu càng ẩm ướt, càng nhiều bộ xương người rã rời, ngổn ngang. Hồng Liệu thở dài nói :
- Cốc ca, vạn nhất chúng ta có mệnh hệ gì thì anh có hận em không?
Cừu Cốc ngạc nhiên, cười nói :
- Người đời họa phước có số, tại hạ cớ gì lại oán cô nương?
- Biết vậy, nhưng em vẫn thấy áy náy trong lòng, vì em đã rủ anh vào đây.
- Thôi chớ bi quan vậy, tại hạ không tin rằng ta không thể ra được.
Hồng Liệu đắm đuối nhìn Cừu Cốc, không e thẹn nép vào người chàng thỏ thẻ :
- Có anh bên cạnh thì em cảm thấy an tâm nhiều lắm.
Cừu Cốc không để ý đến, chầm chậm tiến lên, đến cuối đường thì thấy có cánh cửa đề chữ “Tử Vong Chi Môn”.
Hồng Liệu mừng rỡ nói :
- Nơi đây rồi.
Nàng lập tức nhảy tung lên, nhấn mạnh vào chữ “Môn”.
Bất ngờ trong cửa tỏa ra một thứ khói vàng mờ mịt, Hồng Liệu từ nhỏ đã sống bên Cố Viên lão nhân nên kiến thức cũng có đôi chút, nàng la lên :
- Mau nín thở, khói độc đấy.
Nàng chỉ lo gọi cho Cừu Cốc đề phòng nên vô ý hít nhằm khói độc, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã nhào ra.
Cừu Cốc nhờ được Thái Bạch Tiên Ông cho uống trứng nhện độc nên không hề sợ, vừa thấy Hồng Liệu ngã nhào thì vội tiến đến đỡ lấy nàng.
Hồng Liệu nói giọng yếu ớt :
- Lúc nãy em đã tính sai, mau ấn mạnh vào chữ “Tử”.
Nói dứt lời thì nàng đã mê man bất tỉnh, Cừu Cốc cặp lấy nàng, nhảy lên ấn vào chữ “Tử”, quả nhiên khói độc tiêu tan, cánh cửa từ từ hé mở.
Cừu Cốc đã lâm vào thế cỡi cọp nên không e dè nữa, xông vào bên trong.
Bỗng sau lưng chàng có một giọng nói lạnh lùng phát ra :
- Khoan đã! Ngươi muốn chết sao?
Cừu Cốc giật mình, quay người lại xem, thì ra đó là một người đàn bà bịt mặt.
Với võ công của chàng mà còn không biết có kẻ đến gần thì khinh công của người này đã đến mức độ vô cùng đáng sợ.
Người đàn bà thấy chàng ngạc nhiên thì khẽ cười nói :
- Thế nào, ngươi sợ sao?
Cừu Cốc vội trấn tĩnh :
- Dù có thiên binh vạn mã đi nữa cũng chưa chắc đã khiến cho Lữ mỗ phải sợ, huống chi là ngươi.
Người đàn bà không tỏ vẻ giận, chỉ lạnh lùng nói :
- Nơi đây còn đáng sợ hơn cả thiên binh vạn mã là đằng khác.
- Hừ, ta không tin.
- Ta không đấu khẩu với ngươi, ngươi đến đây có mục đích gì?
- Đến để phá tan âm mưu ngụy kế của các ngươi.
- Âm mưu ngụy kế?
Giọng của người đàn bà ngơ ngác ra chiều không biết gì. Cừu Cốc tức giận nói :
- Các ngươi cố ý đồn đãi, bảo hôm nay Tử Vong thành sẽ tự động mở cửa, còn nói trong ấy có rất nhiều bảo vật của Thái Tổ và cuốn “Tiên Tần võ thuật Tập thành” bí kíp để lôi cuốn giang hồ võ lâm cao thủ vào lưới. Các ngươi tưởng không ai biết được âm mưu đó ư?
Người đàn bà bịt mặt tỏ vẻ kinh dị hỏi :
- Ngươi nghe ai nói vậy?
- Quần hùng đã ở bên ngoài rồi, ngươi còn giả vờ làm gì nữa?
Người đàn bà bịt mặt trầm ngâm một hồi rồi hỏi :
- Ngươi tên chi? Ở môn phái nào?
- Lữ Cừu Cốc, chi tôn Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.
- Ngươi là đệ tử đời thứ mấy của Độ Phàm Chân Nhân.
- Đệ tử cuối cùng đời thứ nhất của người.
Người đàn bà che mặt cười nhạt một tiếng, đột nhiên xuất chưởng đánh ra.
Thế đánh cực kì mau lẹ, kình lực vô cùng mạnh mẽ, Cừu Cốc đang bế Hồng Liệu nên không dám chống cự, vội lách mình tránh né thế công.
Không ngờ thiếu phụ lại nhồi tiếp một chưởng thứ hai trong lúc chàng còn chưa đứng vững, Cừu Cốc tức giận, dồn sức vào một tay xuất thế Hoành Đoạn Quan Sơn ra chống đỡ.
Một tiếng vang rền như sét nổ, hai chưởng chạm nhau, Cừu Cốc bị đẩy lùi ba bước.
Người đàn bà che mặt cũng bị chưởng phong đẩy lùi lại năm bước, vẻ mặt đầy vẻ kinh dị đứng đờ trố mắt nhìn Cừu Cốc.
Cừu Cốc thầm tính trước hết phải tìm cách chế phục đối phương để thoát khỏi nơi này nên lập tức tung mình tới, sử dụng thế Khí Độn Hà Ngạc với mười thành công lực đánh ra.
Người đàn bà che mặt thấy thế đánh cực kì nguy hiểm nhưng lại không hề tránh né, liều mạng thẳng thắn đón đỡ.
Hai chưởng gặp nhau, lại một tiếng “Bùng” vang lên.
Chỉ thấy hình dáng của người đàn bà bịt mặt như hằng nga bay lơ lửng trên không, nàng bị chưởng lực bắn lên cao bảy tám thước, văng ra ngoài một trượng.
Cừu Cốc cũng bị đẩy lùi mấy bước, máu huyết nhộn nhạo vô cùng khó chịu.
Người đàn bà bịt mặt gượng đứng dậy, run run hỏi :
- Công phu của ngươi đã học được ở đâu? Nói thật ra mau?
Cừu Cốc nghinh mặt :
- Ngươi hỏi việc ấy làm gì?
- Mau nói cho ta biết, ngõ tránh sự hiểu lầm.
Cừu Cốc thấy người đàn bà bịt mặt có vẻ trịnh trọng thì biết là bên trong còn uẩn khúc nên đáp :
- Không giấu ngươi, võ công này không phải là của bổn môn mà do một vị lão tiền bối dạy cho ta.
- Lão tiền bối ấy tên gọi là gì?
- Việc này lão tiền bối có căn dặn ta nhất thiết không được cho ai biết cả.
Người đàn bà bịt mặt suy nghĩ giây lát đoạn hỏi :
- Có phải tướng mạo ông ta như hình Thọ Tinh Ông trong Phước Lộc Thọ phải không?
- Gần giống vậy.
Người đàn bà bịt mặt đột nhiên tiến đến nắm chặt tay Cừu Cốc hỏi dồn :
- Hiện giờ ông ta ở đâu?
Cừu Cốc thất kinh định tránh né nhưng đã trễ, tay chàng đã bị nắm chặt nên tức giận nói lớn :
- Ngươi định uy hiếp ta ư?
Người đàn bà bịt mặt vội buông tay ra, cười nói :
- Thiếp thân vì quá nóng lòng nên mạo phạm đến tướng công, xin miễn chấp.
Cừu Cốc cười khẩy :
- Ngươi đừng dùng lối ấy để gạt ta, lão tiền bối đã căn dặn ta không được nói cho kẻ khác thì cho dù có chém ta chết ta cũng không nói đâu.
Người đàn bà bịt mặt thấy chàng nói như đinh đóng cột thì biết có hỏi thêm cũng vô dụng nên nói sang chuyện khác :
- Tướng công đã thụ lãnh võ công của người thì sao lại mạo nhận là môn hạ Ngũ Lãnh Toàn Chân phái?
- Gia sư qua đời đã lâu nhưng người đã di mạng thâu ta làm đệ tử.
Người đàn bà bịt mặt gật đầu, nhìn Hồng Liệu nói :
- Cô nương này bị thương phải không?
- Nàng hít phải khói độc trong đường hầm.
Người đàn bà bịt mặt giật mình :
- Đã bao lâu rồi?
- Độ nửa giờ.
- Vậy thì còn có thể cứu, nàng và tướng công có quan hệ gì?
Cừu Cốc nói :
- Bạn, chỉ là bạn thông thường.
Người đàn bà bịt mặt đột nhiên trịnh trọng nói :
- Đây là một thứ cỏ rất độc, gọi là Bách Nhật Tiêu Hồn Thảo, phàm người trúng độc quá mười hai giờ là không còn thuốc chữa, trăm ngày thể xác sẽ tiêu tan.
Cừu Cốc giật mình nói :
- Ngươi nói thật chứ?
- Thiếp thân không cần phải nói dối.
Cừu Cốc hoảng hốt, vội cất bước đi.
Người đàn bà bịt mặt hỏi :
- Tướng công định đi đâu?
- Nàng đã bị trúng độc ghê gớm thế thì ta phải tìm cách cứu nàng.
Người đàn bà bịt mặt bật cười :
- Tướng công có thể ra được sao?
Cừu Cốc cười nhạt :
- Ta không tin là ngươi có thể cản trở ta.
- Tướng công xin đừng hiểu lầm. Thiếp thân vốn có lòng tốt, cơ quan trùng điệp như vậy thì nếu không biết cách tránh né coi như là tự tìm đường chết.
- Việc này mặc ta.
Cừu Cốc lại tiến lên.
Người đàn bà bịt mặt cản lại, ôn tồn nói :
- Tướng công đừng nóng nảy, cô nương này để thiếp thân giải độc cho, đồng thời thiếp thân cũng có mấy chuyện muốn hỏi thêm cho biết.
Cừu Cốc cười nhạt :
- Ngoài việc liên hệ đến lão tiền bối ấy thì việc gì thấy tiện ta sẽ trả lời.
- Nhưng điều mà thiếp thân muốn biết lại có quan hệ đến lão tiền bối đó.
- Vậy thì đừng mong, dang ra.
Lời vừa dứt thì chàng đã đánh ra một chưởng trong Tiềm Long cửu thức, người đàn bà bịt mặt không dám xem thường, vội nhảy sang một bên tránh né.
Cừu Cốc lao ngay vào trong, chàng muốn trả ơn Cố Viên lão nhân trước kia đã từng ban thuốc cho chàng nên quyết tâm tìm giải pháp cứu cho được Hồng Liệu.
Người đàn bà bịt mặt chỉ sợ chàng không hiểu rõ co quan rủi ro nguy hiểm nên cũng chạy theo gọi lớn :
- Cửa ấy không thể xông vào được.
Nàng vừa gọi vừa đến kịp sau lưng Cừu Cốc, trong lúc cấp bách liền nắm cổ áo phía sau của chàng giựt lại.
Roẹt một tiếng, cổ áo của Cừu Cốc đã bị xé rách, chàng giận dữ quay lại quát :
- Ta vì muốn cấp bách cứu người chứ lại sợ ngươi ư?
Lúc này cổ áo của Cừu Cốc đã rách nên miếng kim bài mà Thái Bạch Tiên Ông đeo trên cổ chàng cũng lộ ra lủng lẳng trước ngực.
Người đàn bà bịt mặt vừa thấy tấm kim bài thì toàn thân run rẩy, vội quì mọp xuống đất nói :
- Ân chủ quả nhiên còn tại thế...
Cùng lúc ấy bên ngoài có một ông lão áo xanh lẹ làng phi thân vào, đến trước mặt hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT