Những ngày hôm sau diễn ra cũng khá êm ả, chỉ trừ việc ngày nào cũng bị Thiên Hàn quậy phá. Lục Nhi cũng hăng hái đi tìm thông tin về anh trai, hầu như không ngày nào là không nghe ngóng tin tức. Hôm nay, đã là 3/11 rồi. Cũng được hai tháng kể từ ngày nhập học. Bố mẹ cô cũng hay gọi điện hỏi thăm cô, kèm theo đó là việc tìm Lục Văn. Hôm nay cũng như mọi ngày, cứ sau giờ học là cô lại mon men vào khu KTX hỏi thăm. Bỗng từ đằng xa có một nam sinh rảo bước đến gần, vỗ vỗ vai Lục Nhi. Trong khi cô còn ngơ ngác chưa nhớ ra được cậu ta là ai thì cậu ta lên tiếng trước:

- Chú quên anh rồi sao? Anh là Mẫn Kì đây.

- Mẫn Kì nào nhỉ? - Đôi mắt hoài nghi bỗng sáng lên - A, là anh hôm nào biết về anh trai em phải không?

- Chính xác rồi. Anh tưởng chú quên anh rồi chứ.

- Em có thể quên nhiều người nhưng anh là nguồn tin quan trọng nên em không quên được đâu. Anh tìm em, không lẽ đã có tin về anh trai em sao?

- Haha. Anh đã điều tra hộ em rồi nhé. Tổng cộng là có 3 người lạc gia đình từ bé, được nhận nuôi. Tất cả đều là học sinh 12A. Bao gồm... - Mẫn Kì rút miếng giấy trong túi quần ra - À, là Vũ Phúc, Tiêu Nại Lân và Doãn Tử Danh.

- Hoàn cảnh?

- Vũ Phúc được nhận từ năm 3 tuổi, hiện tại đang sống trong gia đình công nhân viên chức. Tiêu Nại Lân được nhận từ năm 2 tuổi, hiện tại đang sống trong gia đình buôn bán rất khá giả. Còn Doãn Tử Danh anh chỉ biết hiện tại sống trong gia đình thương nhân lớn. Cậu ta tuy hòa đồng nhưng cũng rất khép kín nên anh chỉ điều tra được vậy thôi.

- Không sao ạ. Được vậy là em mừng lắm rồi. Em cảm ơn anh.

- Cảm ơn không sao?

- Anh yên tâm, em tìm ra được ai là anh trai em thì anh sẽ là người đầu tiên em trả ơn.

- Anh nhất định không quên câu nói của chú. Chết, đến giờ rồi, anh đi trước đây. Anh mà biết thêm thông tin gì nhất định sẽ thông báo cho chú.

Mẫn Kì nở nụ cười tươi, nói xong liền chạy vụt đi. Lục Nhi trong lòng có hoài nghi nhưng sau khi biết thêm thông tin, cô đã phần nào nhẹ nhõm hơn. Cô nhanh chóng chạy về KTX. Chưa bao giờ cô lại muốn gặp Tử Danh đến như vậy. Vừa đứng trước cửa phòng 152, cô đã không kiềm chế được mà gọi lớn:

- Anh Tử Danh. Anh Tử Danh có trong phòng không?

5' sau, Tử Danh khoác trên người chiếc khăn tắm, để lộ bộ ngực rắn chắc, bước ra mở cửa. Cô đang hồ hởi định hỏi chuyện, nhìn thấy anh bước ra liền đỏ ửng mặt, khẽ quay mặt đi. Tử Danh lúc này mới nhớ ra, lúng túng nói nhỏ với Lục Nhi rồi đóng cửa lại:

- Chờ... chờ anh tí.

2' sau, Tử Danh đã khoác thêm chiếc áo nhưng vẫn không thể nào che giấu được bộ ngực rắn chắc kia. Cô theo Tử Danh vào phòng, chưa ngồi xuống ghế đã bật hỏi:

- Anh Tử Danh. Anh nói anh được nhận nuôi từ nhỏ?

- Ừ. Đúng rồi. Sao vậy?

- À, em muốn hỏi là anh được nhận nuôi từ vùng nào?

- Nghe bố nuôi anh nói là từ vùng Lương Giang.

- Lương Giang? Vậy không phải rồi - Cô thất vọng thở dài.

- Không phải? Không lẽ em nghi anh là anh trai em sao?

- Em nhờ anh Mẫn Kì tìm hộ được 3 người được nhận nuôi từ nhỏ, đều ở 12A nên em. Trong đó có anh nên em mới vội chạy đến hỏi đấy.

- 3 người? Ngoài anh ra còn ai nữa?

- Vũ Phúc và Tiêu Nại Lân.

- À. Vậy bây giờ em đi theo anh đến gặp hỏi bọn họ. Biết đâu tìm được manh mối gì. Bỏ mất cơ hội làm anh trai em nên anh phải tìm ra được hắn mới được.

Nói xong Tử Danh liền mang quần áo vào nhà tắm thay. 5' sau anh bước ra, không hề để ý đến xung quanh mà chỉ quan tâm đến Lục Nhi, vội tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Thấy cô đứng ngoài chờ, anh cũng đóng cửa rồi cùng cô xuống phòng Vũ Phúc trước. Cô nhanh nhẹn gõ cửa. Một chàng trai khôi ngô, quần áo chỉnh tề từ tốn nhìn hai người. Cậu cười tươi nhìn hai người:

- Ồ. Cơn lốc xoáy nào cuốn Doãn công tử đến phòng Vũ mỗ tôi thế này?

Tử Danh khẽ mỉm cười, đập tay vào vai cậu ta:

- Cơn lốc xoáy mang tên “ Tìm người thân” đã cuốn Doãn mỗ tới đây, có gì xin Vũ công tử cứ khiển tội.

Lục Nhi bật cười nhìn người nói ra câu ấy. Quen biết lâu vậy mà đến hôm nay cô mới biết Tử Danh cũng thật là hài hước. Vũ Phúc chỉ bĩu môi, huých nhẹ vào người Tử Danh:

- Đồ khỉ! Nói đi. Hôm nay xuống đây tìm tớ có việc gì?

Tử Danh liền thu lại khuôn mặt hài hước của mình, đi vào chủ đề chính:

- Cậu được nhận nuôi từ năm bao mấy tuổi?

Vũ Phúc khẽ gãi đầu rồi cũng từ từ đáp lại:

- À, 3 tuổi thì phải.

Lục Nhi khẽ run môi. Lục Văn cũng lạc năm 3 tuổi. Tử Danh thấy cô mất bình tĩnh thì cũng vỗ vai cô trấn tĩnh, hỏi tiếp:

- Cậu được nhận ở vùng nào?

Lần này thì Vũ Phúc trả lời rất nhanh, rất dứt khoát:

- Vùng Liên Xương.

Tử Danh ghé sát, hỏi nhỏ Lục Nhi:

- Em bảo em ở vùng nào nhỉ?

-... Liên Xương...

< To be continued>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play