Tại lầu hai, Trữ Dã trong tay đong đưa ly rượu vang đỏ, khóe miệng gợi lên một nụ lạnh lùng. Rất nhanh, hắn xoay người biến mất trên ban công.
Còn Trữ Hạo khuôn mặt vẫn là biểu cảm vô tình. Nhưng con mắt lại chăm chú nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Mạt trong lòng Trữ Huyễn. Ánh mắt đạm bạc, nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc. Hắn cũng người đi vào phòng của chính mình.
Bên cạnh đó, Trữ Tích ngồi dựa lưng trên ghế trên đọc sách. Dáng vẻ thật tuỳ ý, hắn khiến người ta cảm tưởng như hắn đang chăm chú vào từng trang sách kia lắm....
Nhưng không, trang sách kia đang theo gió mà tự lật trang. Chỉ có hắn mới biết mình đã nhìn chăm chú Trữ Huyễn cùng Tô Tiểu Mạt thật lâu. Khoé miệng hiện lên một nụ cay chát. Cúi đầu, khép lại quyển sách, hắn quay trở về phòng.
Trữ Huyễn trực tiếp ôm Tô Tiểu Mạt đi vào phòng. Nhẹ nhàng đem đầu cô đặt trên gối. Vì nàng mà đắp lên chăn. Còn hắn nằm ở bên cạnh, chống tay lên mà ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang chìm vào giấc ngủ kia.
Lúc Tô Tiểu Mạt tỉnh lại cũng là lúc sắc trời đã tối xuống dưới. Cô chậm rãi ngồi dậy, tất nhiên cô không biết tên yêu nghiệt kia đã nằm cạnh bên cô cả buổi chiều. Tô Tiểu Mạt thấy khó hiểu, vò đầu bối rối, tại sao mình lại ngủ trong phòng? Không phải buổi chiều mình còn đang ngắm hai soái ca đánh nhau sao?
Từ trong phòng, Tô Tiểu Mạt đi xuống tầng một. Đập ngay vào mắt là Trữ Huyễn đang đeo tạp dề, đanh bê đồ ăn lên. Vừa ngước đầu lên liền nhìn Tô Tiểu Mạt đang xuống dưới. Hắn cười nhạt nói.
"Em đã tỉnh rồi sao, vừa đúng lúc. Mau lại đây ăn cơm."
"Được."
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, thấy vô cùng đau đầu. Tên này rõ ràng mặt mũi thì bầm dập, chi chít băng kéo vậy mà vẫn mê người như vậy được. Chưa kể lại còn mang theo tạp dề, làm bộ dạng hảo lão công là cho ai xem chứ. Xem ra chiều nay cô chưa đủ tàn nhẫn rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Mạt âm thầm toan tính. Cô phải làm thế nào để con hồ ly này bỏ ý định với mình đây.
"Tô Tiểu Mạt, cô nhìn xem chuyện tốt mà cô làm này?"
Trữ Hằng đưa tay ấn ấn khóe miệng được dán băng keo cá nhân, rồi lại Tô Tiểu Mạt, âm thanh như cũ vang vọng đầy ý khiển trách.
"Chuyện tốt?"
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, tâm tình tốt lên không ít. Hahaha con người này này, sao anh có thể đem mình dán thành bộ dạng ngu ngốc như vậy!? Nếu Trữ Huyễn dán thật đẹp, thì người này thật sự buồn cười.
"Không phải nói hỗ trợ sao? Cô thật đáng khen. Ngủ một cái buổi chiều khiến tôi một thân một mình làm đến tận bây giờ."
Trữ Hằng nghĩ đến đây, trong lòng thật muốn đem Tô Tiểu Mạt đánh tơi bời.
"Việc này có thể trách tôi sao? Thật sự kĩ thuật của các ngươi quá tốt."
Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, tiếp theo, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
"Kỹ thuật đánh nhau tốt? Cô có muốn tôi đánh cho cô một trận cho biết thế nào gọi là kĩ thuật tốt không hả???"
Trữ Hằng lần đầu tiên nghe được đánh nhau còn yêu cầu kỹ thuật. Nữ nhân này luôn là có thể làm hắn nhịn không được mà phát hỏa.
"Nhưng tôi không thích khi dễ tiểu hài tử."
Tô Tiểu Mạt nhìn thoáng qua Trữ Hằng, vẻ mặt khinh thường nói
"Tiểu hài tử?" Trữ Hằng lập tức từ ghế dựng dậy,, chỉ tay vào mặt Tô Tiểu Mạt hét lớn.
"Tôi mà là tiểu hài tử, vậy cô chính là cái tiểu nha đầu chết tiệt."
"Chỉ có tiểu hài tử mới đánh nhau." Tô Tiểu Mạt liếc Trữ Hằng một cái, rồi lại vùi đầu vào ăn cơm.
Trữ Huyễn khi bê đồ ăn trở lại không nhịn được mà hung hăng trừng Trữ Hằng. Hắn dám trước mặt Tô Tiểu Mạt mà rống to rống nhỏ... nhìn lại bản thân mình đi, bị Tiểu Mạt gọi như vậy quả là tự rước lấy nhục.
( Hình như anh quên mất mình cũng vừa đánh nhau với ai rồi ╮(╯▽╰)╭)
Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ anh ba, Trữ Hằng liền biết mình đụng nhầm người rồi, nhưng vẫn phải mạnh miệng nói thêm câu nữa mới hả dạ.
"Tô Tiểu Mạt, cô thật là...."
"Tôi á, tôi thật là đói bụng."
Tô Tiểu Mạt cũng lười phải đấu võ mồm cùng Trữ Hằng. Tiếp theo, đem một ngụm cơm nhét vào trong miệng, không thèm nói chuyện nữa.
"Tôi cũng đói bụng."
Trữ Hằng nghe Tiểu Mạt nói đói bụng, lúc này mới nhớ tới hắn cũng phải mệt mỏi một ngày. Thậm chí còn chưa có cơm ăn đâu. Chộp lấy đôi đũa trước mắt, tay lia lịa gắp thức ăn tống vào miệng. Dường như bạn nhỏ Trữ Hằng đã hoàn toàn quên mất cuộc tranh cãi vừa rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là làm đầy cái dạ dày này mà thôi.
Tô Tiểu Mạt nhìn sang bên Trữ Hằng. Tên này dễ giận dỗi nhưng cũng lại mau quên. Tính cách không để ý điều gì khiên Tiểu Mạt không tự chủ được mà bội phục. Người này, thật không biết nên nói hắn đơn thuần hay là ngốc nữa... Nhưng thực ra đối với chuyện tiền bạc hắn lại rất nhanh nhẹn đi? Thoáng chốt suy nghĩ của Tiểu Mạt tràn ngập Trữ Hằng. Chợt lại thấy ánh mắt lão ngủ nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được mà hỏi.
"Nhìn tôi làm gì?" Tô Tiểu Mạt thắc mắc nhìn Tích đệ hỏi.
"Cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Tướng ăn đúng là thô lỗ, ăn cơm mà không giữ tí hình tượng nào." Trữ Tích khịt mũi coi thường nói.
"Anh nói đúng, tôi chính là thô lỗ, không có hình tượng, vậy cmn anh quản làm gì."
Tô Tiểu Mạt một bên nói, một bên tống đồ ăn vào miệng hướng tới Trữ Tích mà phun cơm. Cô đem thức ăn trong miệng trực tiếp phun vào bát của hắn.
"Không ăn, nhìn thấy người nào đó, tôi liền không muốn ăn uống."
"Được, về sau đừng ăn cơm tôi làm."
Tô Tiểu Mạt nghĩ đến đây liền bắt bẻ tiểu gia hỏa đang giận dỗi. Không hiểu là ai mới là người giận thời điểm này đây.
"Đổi cho tôi bát khác."
Trữ Tích nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy, một lần nữa ngồi trở lại ghế trên, đẩy bát cơm trước mặt về phía Tiểu Mạt ra lệnh
"Muốn đổi tự đổi. Nếu thích ăn thì ăn, không ăn cứ việc đánh đổ." Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu, nhìn Trữ Tích, trực tiếp cự tuyệt.
"Nhưng tôi không ăn bát này nữa."
Trữ Tích nói, đem bát trước mặt hắn trực tiếp đặt trước mặt Tô Tiểu Mạt. Tiếp theo, đem bát cô lấy về, cầm đũa lên ăn ngon lành.
Tô Tiểu Mạt suýt nữa ngã quỵ, đần độn quay ra phía Trữ Tích: "Bát anh, anh không ăn cũng được, cơ mà tại sao lại lấy phần tôi đang ăn dở chứ?
"Tôi chỉ nói là không ăn bát kia, cũng không có nói không ăn mà." Trữ Tích nhàn nhạt trả lời, nâng đĩa của Tô Tiểu Mạt lên ăn ngon lành
Tô Tiểu Mạt hoàn toàn trợn tròn mắt, người này có cái logic gì đây? Cơm trong hai cái bát này có gì khác nhau sao? Hơn nữa trong bát của cô toàn là nước bọt... chẳng lẽ hắn không ngại dơ? Nghĩ đến đây cô khẽ đầu, nhìn cái bát đã bị Trữ Huyễn đổi đi:
"Em mau ăn bát này đi."
"Vậy còn anh?"
Tô Tiểu Mạt vừa nhìn sang liền Chử Huyễn đã cướp thành công bát ăn từ Trữ Tích vừa rồi đẩy lại bát cũ của hắn về phía hắn.
Tô Tiểu Mạt cúi đầu, nhìn đồ ăn trong bát, hiển nhiên là một lần nữa thấy khó hiểu. Ngay lập tức cô nảy ra một ý, quay đầu, nhìn về phía Trữ Hằng đã ăn ngấu nghiến gần xong bát của mình. Cô nói: "Tôi ăn không hết, anh giúp tôi ăn một nửa nhé."
"Được thôi."
Trữ Hằng vui vẻ tiếp thu. Hắn lấy bát trong tay Tô Tiểu Mạt gạt quá nửa cơm xuống.
"Ai, có chút người tâm tư uổng phí."
Trữ Tích cơm nước xong xuôi, buông chiếc đũa, sâu kín mà nói xong, đứng dậy, rời đi.
"Cái gì tâm tư?" Trữ Hằng đang ăn cơm, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Cùng anh nói chính là đàn gảy tai trâu."
Trữ Tích nhìn Trữ Hằng lắc đầu, không hề để ý đến hắn, thẳng lên lầu.
Trữ Dã nhìn trước mắt cảnh tượng, khóe miệng gợi lên một mạt nhàn nhạt ý cười, đứng dậy rời đi.
Trữ Hạo cũng không nói gì thêm, buông chén đũa, cũng rời đi.
Nhà ăn bên trong, chỉ còn lại có Tô Tiểu Mạt cùng Trữ Hằng, Trữ Huyễn ba người. Tô Tiểu Mạt lắc lư cục cơm trong bát, chậm rì rì mà ăn. Trong lòng thì lại nghĩ đến như thế nào mới có thể làm cho tên Trữ Huyễn hết hy vọng đây?
Cô đột nhiên loé lên một suy nghĩ, vội vàng buông bát đũa, đứng dậy, nhìn Chử Hằng: "Anh ăn xong rồi sao?"
"Cô ấy đang cự tuyệt em." Âm thanh từ phái sau vang lên, có người đang đi phía sau của Trữ Huyễn.
"Em biết."
Trữ Huyễn cũng không quay đầu lại. Chỉ cần nghe giọng nói lành lạnh kia liền biết biết người đến là ai. Hắn cũng không có quay đầu lại, tiếp tục thu dọn bàn ăn.
"Vậy vì cái gì mà cậu còn muốn kiên trì?" Trữ Hạo bước tới bên cạnh Trữ Huyễn hỏi.
"Vốn yêu một người chính là không cần lý do. Em yêu cô ấy, nên em sẽ luôn kiên trì, mặc cho trong lòng cô ấy có em hay không."
Trữ Huyễn vô cùng nghiêm túc trả lời. Vẫn như cũ, hắn lạnh nhạt đem đống bát đĩa bẩn đi vào bếp.
Trữ Hạo nhìn bóng dáng Trữ Huyễn rời đi, lại nhìn về phía sân bên ngoài: Trữ Hằng đang đuổi theo Tô Tiểu Mạt ở phía cổng lớn. Đến đây, ánh mắt hắn hiện lên một phần tia u ám. Rồi Trữ Hạo xoay người, nhanh chóng rời đi.
Tô Tiểu Mạt vẫn đang lẩm nhẩm tính toán tìm cách khiến Trữ Huyễn hết hy vọng. Bởi vậy, cô mới nhất thời gọi Chử Hằng đi cùng. Nhưng đến khi thấy tên Trữ Hằng đang thở phì phò đuổi theo, cô dừng lại, nhìn Chử Hằng hỏi:
"Anh đã bao giờ nghĩ, vì cái gì ngày hôm qua những tên áo đen đó lại xâm nhập vào cổ bảo? Hơn nữa chúng còn đường đường chính chính hiên ngang tấn công từ cổng chính?"
"Đây cũng là điều khiến tôi vô cùng nghi ngờ. Xét về mặt lý thuyết, mọi vị trí ở cổ bảo này đều được trang bị hệ thống camera tối tân cùng các loại báo động khi có kẻ xâm nhập vào.... Bình thường chúng đều là những mặt hàng rất tốt, không hiểu sao lần này lại có thể vô dụng đến như vậy???"
Đây cũng chính là điểm Trữ Hằng cảm thấy vô cùng bất thường. Nhưng điều hắn thấy không hiểu là tại sao cô ấy lại hỏi mình điều này? Tô Tiểu Mạt à, cô quá ngây thơ hay là quá thông minh đây.
"Theo tôi nghi nguyên nhân là do bọn chúng đã đột nhập vào hệ thống rồi vô hiệu hoá tất cả các camera, hoặc chúng đã có cách ngắt đồng đồ chơi của các anh rồi." Tô Tiểu Mạt tưởng tượng đến Lưu Tà, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Điều này không có khả năng, những thiết bị này tuyệt đối là hàng cao cấp nhất. Nó đâu dễ gì để người ta dễ dàng phá giải?"
Trữ Hằng hoàn toàn bác bỏ giả định kia. Hắn không tin có kẻ có thể phá hệ thống bảo an của cổ bảo này
Tô Tiểu Mạt nhắc tới đây, tự nhiên bị dựng tóc gáy. Vậy là mỗu khi cô lởn vởn quanh cái cổ bảo này họ đều biết sao? Chưa kể về sau lúc cô định rời đi nữa chứ....
"Nếu anh cứ khăng khăng là vậy, thì sao không thử đi?" Tô Tiểu Mạt dựa lưng vào một góc tường nói.
"Vậy cô muốn thử như thế nào?"
Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt, hiển nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Đối với những thiết bị này, Trữ Hằng phải chịu đựng với cả xa xỉ mua về. Nếu đúng như lời Tô Tiểu Mạt nói, chúng dễ dàng bị phá giải như vậy thì.... đám máy móc đắt muốm chết này chẳng còn một chút tác dụng gì nữa sao?
"Rất đơn giản, nếu tôi trong vòng ba phút có thể tìm ra toàn bộ chúng, chẳng phải có thể chứng minh được sao?" Tô Tiểu Mạt đối với lời nói của mình vô cùng tin tưởng.
"Được, nếu cô có thể trong vòng ba phút tìm được toàn bộ thì tôi sẽ tin lời cô nói."
Trữ Hằng căn bản không tin rằng Tô Tiểu Mạt có thể tìm ra hết. Lúc anh em bọn họ gài những thiết bị này, bọn họ đã tính toán đo lường kĩ càng. Một cô gái như vậy sao có thể dễ dàng tìm được hết trong ba phút?
"Vậy anh hãy nhìn xem."
Tô Tiểu Mạt búng tay một cái, hướng với Chử Hằng nói: "Bắt đầu nào!"
"Được." Chử Hằng gật đầu, nâng lên tay lên nhìn đồng hồ.
Tô Tiểu Mạt lập tức thu lại nụ cười bất cần. Bộ dạng cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đi dọc các bức tường của cổ bảo....
"Đã hết giờ."
Trữ Hằng nhìn đồng hồ bấm giờ nói. Ngước mắt lên nhìn Tô Tiểu Mạt, thấy cô ta vẫn nhàn nhã mà vòng quanh tường. Cứ một vòng rồi lại đến... Ha ha ha, Trữ Hằng thấy vô cùng đắc ý nói.
"Thế nào, cô không tìm được cái gì đúng không?"
Tô Tiểu Mạt hơi hơi mỉm cười, quay người đi lại về phía Trữ Hằng đang đứng. Cứ đi được một bước, tay cô lại khẽ đặt trên tường. Mỗi lần như vậy đều lấy ra được một cái camera mini hay một thiết bị cảnh báo ẩn.
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt cầm những thiết bị ẩn. Cả mặt đều đờ ra hiện rõ sự choáng váng: "Cô... cô sao có thể?"
"Tổng cộng có mười hai cái camera mini cùng sáu cái máy báo động." Tô Tiểu Mạt đem toàn bộ thiết bị tìm được nhét vào lồng ngực Trữ Hằng.
"Chuyện này không có khả năng." Trữ Hằng vẫn không thể tin được.
"Sao lại không có khả năng?" Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng.
"Anh có biết mấy thứ này đều là nhân tạo, nếu họ có thể làm ra, vậy một ngày cũng có thể có người phá giải."
Nói rồi cô vỗ vai Trữ Hằng rồi quay đầu đi vào bên trong cổ bảo
"Tô Tiểu Mạt, cô có thể nói cho tôi biết cô rốt cuộc là ai sao?"
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt, sao một cô gái như vậy lại có sự nhạy bén, không thể có ở người bình thường. Chẳng phải trong tài liệu kia đã ghi lại Tô Tiểu Mạt là kẻ vừa nhát gan, hám tiền, lại còn phá của đến cùng cực sao? Tại sao bây giờ lại ra một con người hoàn toàn khác như vậy?
"Tôi sao?"
Tiểu Mạt tiến lại gần, tay nâng cằm Trữ Hằng tiến sát lên tai hắn thì thầm: "Đương nhiên là mẹ kế của anh rồi."
"Ngoại trừ việc cô là mẹ kế của tôi?"
Trữ Hằng cũng không phải kẻ ngốc. Khi trải qua những việc như này, trong lòng hắn cũng sinh ra nghi hoặc.
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, vẻ mặt giảo hoạt: "Anh muốn biết sao? Vậy tôi càng không nói cho anh."
"Lại nữa, lại là câu này, liền không có chút mới mẻ."
Trữ Hằng bất mãn mà hừ một tiếng. Nhưng cũng không hề hỏi nhiều. Tự nhìn lồng ngực của chính mình bị Tô Tiểu Mạt ném vào một đống thiết bị đắt tiền... ít nhiều trong lòng vẫn còn thấy vô cùng mập mờ.
"Cô nói bọn họ có thể phá giải. Như vậy, dù chúng tôi có sửa cái đám này thì cũng vô dụng thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT