“Anh ba, tôi sai rồi, là tôi hoang phí ném tiền qua cửa sổ, vậy được rồi chứ?” Trữ Hằng vội vã thay đổi sắc mặt thành bộ dạng đáng thương hề hề, cầu xin nói.

“Nếu vậy có xuất thiền hay không?” Trữ Huyễn vừa gõ bàn, vừa lơ đãng hỏi.

“Anh ba, thế thì anh giết tôi luôn đi, như vậy thì sau này anh thích xài tiền kiểu nào cũng được.” Trữ Hằng nhịn không được mà khóc ròng.

“Ha ha.” nhìn cái bộ dạng như thế của Trữ Hằng, Tô Tiểu Mạt cũng không nhịn được cười.

“Tô Tiểu Mạt, cô còn lương tâm không vậy. Tôi đau lòng gần chết mà cô còn cười được à.” Trữ Hằng cảm thấy tiếng cười không chút kiên nể kia của Tô Tiểu Mạt thật chói tai, vô cùng ủy khuất rống lớn.

“Trữ Huyễn, anh cũng đừng chọc Trữ Hằng nữa, nếu không không chừng anh ta sẽ chết cho anh xem thật đấy.” bộ dạng phô trương kia của Trữ Hằng đúng là giống như đang muốn liều sống liều chết ấy.

“Chiều nay làm gì?” Trữ Huyễn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt hỏi.

“Muốn ngủ.” cô đã làm việc từ sáng tinh mơ tới tận bây giờ, hơn nữa hôm qua cũng cực khổ cả buổi tối, bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

“Anh đi với em.” khóe môi của Trữ Huyễn gợi lên ý cười tà mị.

“Haiz, chỉ có mình tôi đáng thương còn phải làm việc, các người đều an nhàn cả rồi.” vẻ mặt của Trữ Hằng chuyển sang chế độ u ám, lắp bắp nói.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng, “Không phải anh đã nhận 20 vạn của Trữ Huyễn rồi sao? Nếu anh không làm thì ai làm đây hả?”

“Tuy đúng là như thế nhưng anh ấy còn chưa đưa tiền cho tôi mà.” Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn nói.

“Anh đã đưa cậu rồi mà.” Trữ Huyễn nhíu mày nhìn Trữ Hằng.

“Làm gì có, anh đưa tôi khi nào?” Trữ Hằng vội vàng đứng lên, kích động nhìn Trữ Huyễn.

“Tiền riêng của anh không phải đều nằm trong túi của cậu sao? Thế chẳng phải đã trả rồi a.” Trữ Huyễn cũng rất thản nhiên trả lời.

“Cái gì? Tiền tôi giữ mà cũng gọi là tiền riêng à? Trữ Huyễn, anh dám trêu chọc tôi.” Trữ Hằng cực kì phẫn nộ rống lên, trừng mắt nhìn Trữ Huyễn.

“Anh đùa cậu làm gì, anh chỉ nói thật thôi. Tốt lắm, anh mệt rồi, lên lầu đây, nhớ rửa chén cho sạch nhé.” Trữ Huyễn hoàn toàn không thèm để ý tới bận nhỏ nào đó đang trong trạng thái xù lông, thản nhiên quay đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em bôi thuốc cho anh.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tiểu Mạt cảm thấy, hình như trong nhà này Trữ Hằng luôn là người bị chọc tức tới hộc máu mà không làm được gì, nghĩ tới đây cô lại thấy buồn cười.

“Trự Huyễn, tôi không để yên cho anh đâu!” Trữ Hằng chỉ vào Trữ Huyễn, lớn tiếng mắng.

“Nếu cậu còn nói thêm câu nào nữa thì chiều nay anh lập tức đi mua xe.” Trữ Huyễn nâng mắt nhìn về phía bạn nhỏ đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói.

“Anh... anh ăn hiếp tôi.” Trữ Hằng nghe Trữ Huyễn phán một câu thì lập tức thu móng vuốt lại, bộ dạng điềm đạm đáng yêu rầm rì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play