“Đàn ông? Nếu cô mà là đàn ông thì cô nghĩ mình có thể đứng đây à?” khóe miệng của Trữ Huyễn nhếch lên, nâng tay lên, ngón tay thon dài vuốt cọng tóc đang xõa trên trán của cô ra sau tai, lần đầu tiên trong đời để ý tới một cô gái đến thế, Trữ Huyễn cũng không biết tai sao khi nhìn cô và Lưu Tà ở cạnh nhau hắn liền nhịn không được muốn giấu cô đi hoặc ôm vào trong lòng thể hiện quyền sở hữu, từ trước tới giờ trong lòng hắn chưa từng có qua loại cảm giác này, hắn cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác với một người phụ nữ chỉ mới gặp một ngày nữa, nhưng Trữ Huyễn là một người làm việc theo cảm tính, nếu hắn đã hứng thú với cô, không thích người khác động chạm vào cô thì hắn sẽ không chờ đợi mà trực tiếp hành động.
Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu đấu mắt với hắn, một đôi mắt hoa đào mị hoặc lộ ra chút bất cần đời cùng lười biếng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại có thêm chút chuyên chú, cô đột nhiên cảm thấy hình như tên này chập mạch thiệt rồi.
Chỉ ở đây có một ngày mà Tô Tiểu Mạt cảm thấy giống như một năm đã trôi qua, năm tên đàn ông này, không đúng, hiện tại còn thêm một yêu nghiệt nữa, sáu tên đàn ông này tuy tính cách cực kì khác nhau nhưng đều rất cổ quái, một đám đều nhìn cô giống như hổ nhìn mồi, Trữ Dã bề ngoài ôn nhu nhưng trong lòng lại lạnh như băng, Trữ Hạo lạnh lùng khiến cô nhìn không thấu, Trữ Huyễn xinh đẹp nhưng bá đạo, Trữ Hằng tham tiền nhưng ngây thơ, Trữ Tích độc miệng quật cường, còn con hồ ly kia thì rất khó đoán, miệng mồm ghê gớm, tính cách hay thay đổi, khi thì yêu nghiệt khi thì vô tội khi lại nhu nhược khi thì lạnh như băng, tuyệt đối là con hồ ly đa nhân cách.
Tô Tiểu Mạt có chút đau đầu, năm nay hình như cô bị sao quả tạ chiếu trúng thì phải. Hồi xưa tới giờ ai cũng nói mẹ kế là phải độc ác này nọ, sao tới lượt cô làm mẹ kế lại toàn bị chơi không thế này, vừa phải ứng phó đám con trời đánh khó chơi, vừa phải linh hoạt thay đổi, còn phải đấu dũng đấu trí, quan trọng hơn là còn phải chịu mấy tên này khinh bạc, Tô Tiểu Mạt cô từ khi nào đã thảm như vậy rồi?
Trong phòng bây giờ lâm vào yên lặng, Trữ Hằng đắm chìm vào niềm vui vì sắp kiếm được một khoản lớn, hắn ngồi cười ngây ngô một mình, sao có thể để ý tới hành động mị nhân của Trữ Huyễn chứ.
Lưu Tà nằm trên giường, đôi mắt phượng có chút nheo lại nhìn chằm chằm vài cái tay đang ôm Tô Tiểu Mạt của Trữ Huyễn, thấy hắn nâng tay ôn nhu vuốt ve mái tóc đen của cô, hai mắt liền hiện lên một tia u ám.
“Lão đại, tiền tới rồi” Trữ Hằng vừa nghe tiền tới liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa sổ, thăm dò nhìn xuống lầu, quả nhiên có hai cái va li lớn, hắn liền dùng tốc độ ánh sáng chạy xuống lầu, nháy mắt đã không thấy người đâu.
Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng như vậy của Trữ Hằng thì không nhịn được lắc đầu nói, “Sớm muộn gì cũng lấy tiền lót nệm nằm luôn”
“Nó thỉnh thoảng sẽ đem tiền đi lót nệm nằm đấy” Trữ Huyễn cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, “Nhưng cô thì nằm dưới thân tôi”.
Tô Tiểu Mạt nhìn vào mắt của Trữ Huyễn, nơi đó lóe ra ánh sáng giống như một con hồ ly tìm thấy đồ ăn ngon, mà cô chính là đồ ăn mà hắn tìm kiếm, Tô Tiểu Mạt không khỏi liếc mắt xem thường, năm tên trong cổ bảo này bộ không có tên nào bình thường sao trời. Nếu vậy thì sau này sao mà cô sống đây, không không được, tuyệt đối không thể để bọn họ ức hiếp mãi được, nếu không sau này sẽ càng lấn tới, tuy cô không biết mình sẽ ở đây bao lâu nhưng cho dù ở thêm một ngày nữa cô cũng không thể để mình ủy khuất.
Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt mạnh mẽ túm tay Trữ Huyễn, gạt chân một cái, Trữ Huyễn thình lình bị cô đá ngã xuống đất, sau đó cô xoay người một cái bẻ ngược tay hắn ra phía sau, một tay khác chế trụ đầu hắn, ánh mắt cực kì nghiêm túc, “Nếu anh không muốn tôi phế anh thì sau này đàng hoàng chút cho tôi”.
“Đàng hoàng? Nếu tôi đàng hoàng thì em cho tôi đè em à?” Trữ Huyễn không ngờ Tô Tiểu Mạt nhìn nhu nhược như vậy lại có thân thủ nhanh nhẹn như thế, trong lòng có chút khác thường nhưng lập tức khôi phục như ban đầu, khóe miệng nhếch lên làm bộ dạng cô muốn làm gì tôi thì làm, “Thì ra em có sở thích ở trên”.
“Anh nói đúng, tôi chẳng những có sở thích ở trên mà còn có sở thích đánh người” Tô Tiểu Mạt nói xong liền nâng tay nhấc áo ngủ của hắn lên lộ ra cái quần lót tam giác, sau đó dùng sức đánh mạnh mấy cái vài mông hắn, âm thanh phát ra thanh thúy miễn bàn.
Tô Tiểu Mạt nhớ anh ba nhà cô có diện mạo cũng cùng loại hình với Trữ Huyễn, đều yêu nghiệt như nhau, nhưng cách nói chuyện rất dễ khiến người ta phang vào mặt, nhưng anh ba lại là dạng yêu nghiệt lạnh khốc, cực kì ít cười, nhưng khi cười thì tuyệt đối có thể mê chết một đống nữ sinh, nụ cười đó đúng là khuynh quốc khuynh thành đến không thể diễn tả bằng lời, nhưng hắn lại rất thích chọc ba yêu nghiệt tức giận, mà mỗi lần ba yêu nghiệt tức giận lại lột quần hắn ra đánh vài cái vào mông.
Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt cấp tốc kéo áo ngủ của hắn sau đó lại xốc vạt áo lên thì trong đầu lại suy nghĩ không trong sáng, nhưng không ngờ cô lại đánh vào mông hắn, loại cảm giác này hắn không muốn hưởng thụ chút nào, không thể tưởng được cảm giác khi bị một cô gái đanh vào mông mà quan trong hơn là đánh trước mặt một tên đàn ông còn dễ nhìn hơn mình lại giống như bị táo bón tới vậy, thật khó chịu.
Nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Mạt, nhìn cái tay trắng nõn của cô liên tục vỗ mông hắn, cảm giác đau kia làm cho trái tim xưa nay vốn bất an của hắn thật ấm áp (anh này có máu SM), Trữ Huyễn cũng tự thấy mình quái. Không lẽ hắn có máu thích bị M? Vì sao cô gái này làm càng như thế mà hắn lại không thấy tức giận hơn nữa còn có cảm giác mình có lỗi?
Tô Tiểu Mạt dùng sức đánh vài cái, nhìn cai phiến mông trắng bị cô đánh cho nở hoa, đỏ bừng lên, cô nhìn tay của chính mình cũng thấy một mảng đỏ ửng, cô cảm thấy mệt, đột nhiên cô hiểu được tại sao mỗi khi ba yêu nghiệt đánh mông anh ba xong anh ấy lại rất yên lặng nghe lời, không trêu chọc ba nữa, bởi vì khi đánh anh ba ba yêu nghiệt cũng đau.
Tô Tiểu Mạt cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, vẫn chưa buông Trữ Huyễn ra, mà Trữ Huyễn thì nâng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, “Đánh xong chưa?”
“A?” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn khóe mắt Trữ Huyễn có chút ươn ướt, cô lập tức mềm lòng, vội vàng kéo áo hắn xuống, lập tức đứng dậy, “Tốt lắm, anh nhớ rồi chứ? Nếu sau này anh còn không thành thật tôi sẽ đánh vào mông của anh”.
“Đưa tay cho tôi” Trữ Huyễn xoay người ngồi dậy, nhìn Tô Tiểu Mạt nói.
“Làm gì?” Tô Tiểu Mạt giấu bàn tay mình ra sau lưng, tay của cô bây giờ có chút rát rát, cũng không biết khi cô đánh hắn như thế hắn có đau thế không nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT