“Trong lòng các anh cũng biết rõ nếu tôi muốn đi thì các anh cũng không ngăn cản được” bạn áo đen tà mị cười nói, sau đó từ từ đứng dậy, “Tốt lắm, người tôi cũng đã gặp rồi, nếu nơi này không chào đón tôi thì tôi đành đi trước vậy”

“Nếu đã đến đây rồi thì cũng đừng mong sống sót ra ngoài” Trữ Hạo vừa nói xong đã rút súng chỉa vào thái dương của bạn áo đen.

Bạn áo đen có chút nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Trữ Hạo, “Tốt nhất anh nên hiểu rõ”.

“Anh đừng quên, anh hiện đang nằm trong tay chúng tôi, lúc nào tôi cũng có thể dùng súng bắn chết anh” Trữ Huyễn nâng cây súng tự động trong tay, nhắm ngay ngực của bạn áo đen, nói.

“Buông lão đại của chúng tôi ra” mấy tên áo đen ngoài cửa thấy có người chỉa súng vào lão đại của bọn họ thì lập tức bao vây cổ bảo, lạnh giọng nói.

“Tôi thấy các anh cũng nên hiểu rõ tình huống một chút, bây giờ mấy anh mà nổ súng thì cả tôi và các anh đều bất lợi” khóe miệng của bạn áo đen gợi lên một nụ cười tà.

Trong mắt Trữ Dã xuất hiện một tia lãnh ý, với tình cảnh hiện tại, đúng là với tình hình hiện tại thì bọn họ không có phần thắng, “Được, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại thì anh không khoát được nữa đâu”.

“Tôi tin là chúng ta còn gặp lại” bạn áo đen thản nhiên nói, sau đó liề dứt khoát nâng chân bước đí, nhưng không phải bước ra cửa chính mà là đi lên lầu.

“Này, anh đi đâu vậy?” Trữ Hằng bước lên phía trước ngăn cản.

“Tạm biệt với người đẹp” bạn áo đen nhíu mày nói.

“Không được đi, đây là nhà tôi, anh dựa vào vái gì mà xông loạn vào chứ?” Trữ Hằng nhớ tới hành động trêu chọc mờ ám vừa rồi của hắn đối với Tô Tiểu Mạt thì cực kì phản cảm, vội vàng ngăn lại, giọng điệu rất kiên định.

“Xông loạn? Dùng từ rất tốt, nhưng bây giờ tôi lại muốn xông đấy” bạn áo đen nhấc ngón tay lên quơ quơ thì ngay lập tức bị Trữ Hằng đánh tới, hắn nhanh nhẹn né đi sau đó khập khiễn bước lên lầu.

“Anh tư, anh không sao chứ?” Trữ Tích là người đầu tiên bước lên, , nhìn Trữ Hằng mất đà mà ngã xuống đất, vội vàng nâng hắn dậy hỏi.

“Tên kia cố ý” Trữ Hằng cũng rất kinh ngạc, nghĩ thầm, nếu khi nãy trong tay tên kia có dao thì bây giờ hắn đã chết rồi, nghĩ tới đây hắn đột nhiên cảm thấy người kia cũng không đơn giản, nhưng lại nghĩ nhà của mình sao lại để người khác tự do ra vào như thế thì bất chấp trên người vẫn còn đau, vội vàng đuổi theo.

“Trữ Tích, dẫn hắn đi lên phòng của Tô Tiểu Mạt” Trữ Dã cũng cảm nhận được thân thủ bất phàm của người kia, xem ra hom nay bọn họ gặp phải đối thủ mạnh rồi, sau này nên cẩn thận hơn một chút, mai phải thiết kế lại toàn bộ hệ thống an toàn của cổ bảo mới được.

“Dạ anh cả” Trữ Tích đáp, sau đó lập tức đuổi theo Trữ Hằng và bạn áo đen.

“Tốt” bạn áo đen ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, tuy rằng vết thương trên đùi khiến hắn mất đi phần nào khí thế nhưng thoạt nhìn vẫn rất cao nhã.

Tô Tiểu Mạt trở về phòng liền nằm trên giường, nhất thời cảm thấy mệt mỏi lan tràn toàn bộ cơ thể nhưng cảnh giác của cô vẫn không có chút nào lơi lỏng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, Tô Tiểu Mạt liền mở mắt, có ba người tiến lên đây, nhưng cô có thể nghe rõ tiếng bước chân thuộc về ai, cô không khỏi thấy kì quái, tên yêu nghiệt kia chạy lên đây làm gì, hơn nữa còn hướng về phía phòng của cô.

Đúng như Tô Tiểu Mạt suy đoán, tiếng đập cửa vang lên, Tô Tiểu Mạt lập tức xuống giường, biếng nhác đi tới cửa, chỉ mở hé ra một khe hở, thân thể chắn ở cạnh cửa, vươn đầu ra ngoài làm vẻ mặt không kiên nhẫn, “Có chuyện gì vậy?”

“Hỏi anh ta á” Trữ Hằng cực kì buồn bực nói.

“Chuyện gì?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày nhìn người nãy giờ kiều mị nhìn cô.

“Tôi tới để nói cho cô biết tên của tôi” bạn áo đen trực tiếp đến gần Tô Tiểu Mạt, nâng tay đẩy cửa ra, mà cô lại dùng sức chắn bên trong, hai người giằng co kịch liệt.

“Tôi không có hứng thú” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nói, quyết tâm không cho hắn vào cửa.

“Thật sự không có hứng thú sao?” bạn áo đen tà ta híp mắt, dùng vẻ mặt thần bí hỏi, sau đó hắn đẩy mạnh một cái, tay cô nhất thời đau sót, chưa kịp phản ứng thì người cũng đã vào phòng, còn nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.

Tô Tiểu Mạt giương mắt nhìn hắn, “Anh muốn làm gì?”

“Yên tâm, hôm nay còn chưa phải lúc, lần sau gặp mặt tôi sẽ biến em thành người phụ nữ của tôi” bạn áo đen nói xong liền kéo Tô Tiểu Mạt ôm vào trong lòng, dùng sức ôm chặt như muốn hòa tan cô vào lòng ngực rộng lớn của hắn, sau đó chỉ thấy mặt của bạn áo đen dần phóng đại dưới tầm mắt của cô, mãi cho đến khi cô có thể nhìn rõ lông mi thật dài cong vút cùng hai tròng mắt không có một tia tạp chất của hắn.

“Anh… anh” Tô Tiểu Mạt bị ôm như thế nên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đang muốn mở miệng nói chuyện thì môi đã bị một thứ mềm mại khác chặn lại, hai mắt cô nhất thời mở thật lớn.

“Tôi tên là Lưu Tà” bạn áo đen rốt cục cũng buông đôi môi mềm mại của cô ra, nâng mắt nhìn cô chăm chú, khóe miện nhộn nhạo đỏ thẫm yêu diễm như cánh hoa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, nhẹ giọng nói, “Cho em biết tên tôi coi như là hồi báo”.

Tô Tiểu Mạt lúc này mới phản ứng, tên này dám cường hôn cô, cô nhất thời buồn bực trong lòng, vội vàn nâng tay muốn đánh hắn một phát nhưng lại bị Lưu Tà dễ dàng chụp được, “Đánh tôi em không đau lòng sao?”

“Tên chết tiệt này, tôi giết anh” Tô Tiểu Mạt dùng sức giãy, sau khi thoát được khỏi tay hắn rồi thì lại muốn đánh tiếp.

“Ai, trên đời này còn có tên chết tiệt nào đẹp trai như tôi sao?” Lưu Tà tùy ý để Tô Tiểu Mạt lộn xộn trong lòng hắn, sâu kín nói, khóe miệng tà mị gợi lên, cực kì phong tình vạn chủng.

“Đồ lưu manh” Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng thành công đá vào trong đùi của Lưu Tà, mặc dù sức chịu đựng của hắn rất tốt nhưng cứng rắn chống đỡ lâu như thế, lại bị mất máu nhiều khó tránh khỏi có chút mất sức.

“Em làm tôi đau” sắc mặt của Lưu Tả không khỏi trắng bệt, sau đó buông Tô Tiểu Mạt ra, ngồi thẳng xuống đất.

Tô Tiểu Mạt vội vàng dừng tay, nhìn trán tên này lấm tấm mồ hôi thế này lại nhìn dưới quần hắn loan lỗ máu, miện vết thương đã muốn đóng vẩy cũng nứt ra, chảy toàn máu đen, Tô Tiểu Mạt cũng nguôi giận, trong lòng cũng có chút hối hận vì xuống chân quá nặng, nhìn hắn đau tới mức không đứng dậy nổi, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Này, anh không sao chứ?”

“Em thử đi, viên đạn còn chưa lấy ra mà còn bị em đạp một phát nặng như vậy, tôi không chết cũng tàn” Lưu Tà trưng bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sau này em sẽ ghét bỏ tôi cho coi”.

“Ai bảo anh vô lễ trước?” Tô Tiểu Mạt nhìn vẻ mặt đáng thương trước mặt, lại nghe hắn nói như thể người bị hại chính là hắn thì ức chế, vậy cái người hồi nãy cường hôn cô là ai chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play