Lục Lục vốn từ tỉnh lẻ ra thủ đô học đại học, tốt nghiệp xong ở lại thành phố không trở về quê; cô đã lần lượt nhảy việc ở vài công ty, chưa thấy thật ưng ý, cuối cùng, cô lựa chọn làm nhà báo tự do, chuyên viết đủ các loại phóng sự xã hội.
Thân con gái xa nhà phiêu bạt kiếm sống thực không dễ gì, cha mẹ Lục Lục vẫn mong cô sớm lấy chồng. Nếu Lục Lục là người dễ tính thì có lẽ cô đã hoàn thành việc này rồi, nhưng cô lại rất kén chọn. Cô rất tin vào nhân duyên xuất phát từ cái nhìn đầu tiên. Thấm thoắt đã 36 tuổi mà cô vẫn chưa thấy ưng anh chàng nào. Có người động viên Lục Lục hãy tham gia chương trình "Gặp gỡ" do đài truyền hình tổ chức, cô lắc đầu quầy quậy. Theo cô đó không phải chương trình nhằm kết nối tình cảm mà chỉ là một tiết mục gây cười, giải trí. Dù có đốt hết mọi tấm rèm trên thế giới này, thì tình yêu vẫn là một điều bí mật riêng tư. Nếu đem nó ra trước ánh đèn, trước ống kính cho cả triệu người xem thì tình yêu sẽ biến dạng.
Lúc đầu, Lục Lục không cảm thấy mình là người kén cá chọn canh, cô tuy rất lý tính nhưng cũng không có yêu cầu gì quá khắt khe với nam giới, chỉ cần người ấy yêu cô là được. Như thế đâu phải là quá khắt khe? Về sau cô mới hiểu ra rằng trong tình yêu, không có tiêu chuẩn gì hết, đó mới là tiêu chuẩn cao nhất. Dù ta muốn có nhà có xe hay bất cứ thứ gì khác, miễn là ta có đưa ra "tiêu chuẩn" thì đều dễ tìm được đối phương đáp ứng đủ những điều đó. Nhưng ta chỉ muốn "yêu", thì tình yêu lại vốn không có chuẩn mực rõ ràng. Một hôm, Lục Lục ngẫu nhiên vào một trang web môi giới hôn nhân khá nổi tiếng "Lưới tình" với ý định thử quan sát xem sao. Cô điền vào đơn theo mẫu. Không ngờ, chỉ một động tác ấy cô đã có được Chu Xung.
Cha mẹ Chu Xung đã ly hôn từ lâu, anh cũng không biết cha mình hiện đang ở đâu, nghe nói ông đã mất. Sau khi anh tốt nghiệp đại học, mẹ mua cho anh ngôi nhà cũ này, sau đó bà đi theo một người đàn ông khác. Chu Xung chưa bao giờ đến nhà mới của mẹ, cũng chưa từng biết mặt người chồng mới của bà.
Anh sống bằng cây đàn ghi-ta, thoạt đầu hát rong ở hành lang các tuyến đường tàu điện ngầm, sau đó làm ca sĩ hát ở quán bar.
Khi hai người mới quen nhau, Chu Xung dường như chưa thật sự yêu Lục Lục. Gần nhau lâu ngày, Lục Lục nhận ra anh hay lơ đễnh, rất ít khi trò chuyện hay quan tâm tới cô. Anh chỉ suốt ngày ngồi bập bùng với cây đàn ghi-ta, soạn ca khúc... Thậm chí có lúc Lục Lục cảm thấy trong mắt anh cô dường như chỉ là một fan hâm mộ. Cả hai thường xuyên cãi cọ, cô rất thông cảm trước sự lơ đễnh của anh, còn anh thì ngược lại, không động lòng trước sự chân thành của cô. Chu Xung giống như một đứa trẻ, sau mỗi lần cãi nhau, Lục Lục đều là người dỗ dành xoa dịu anh trước.
Lục Lục cảm thấy số mệnh thật bỡn cợt mình. Cô mong có một chàng trai yêu cô, rốt cuộc lại vớ phải một anh chàng được cô yêu đơn phương. Chu Xung hình như chưa bao giờ thật sự yêu Lục Lục.
Tuy nhiên Chu Xung có một ưu điểm nổi bật là ưa sạch sẽ. Không phải chàng trai nào cũng được như thế, với một người nghệ sĩ thì lại càng không dễ gì.
Ngày nào Chu Xung cũng gội đầu, thay đồ lót, bít-tất, ba ngày lại thay vỏ chăn, ga trải giường, vải bọc sa-lông đem đi giặt. Hình như việc nhà duy nhất của Chu Xung là giặt giũ, cũng là thú vui không biết chán của anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT