Tát Vân La nghiêng mình đứng nép vào một bên hành lang, lẳng lặng đứng yên ở đó, chờ đến lúc nhìn thấy bóng dáng nam nhân kia biến mất vào bóng đêm, mới lặng lẽ quay người đi về phía nội điện.
May là đêm nay Duyên Hạo không có ở đây, nên mình mới có cơ hội cứu người. Có lẽ, trong những thứ đã qua kia, hắn ta cũng không cảm thấy khoái hoạt, mỗi lần nhưthế, hắn ta dường như rất hận từng động tác đụng chạm của mình, thậm chí là phản kháng, còn không tiếc tổn thương bản thân. Cặp mắt như nước biển kia, có lẽ sẽ rất khó quên với nàng…
Nhớ tới đôi mắt xanh lam tràn ngập thù hận kia, lại không có can đảm đi vào căn phòng yên tĩnh đó nửa, không còn phải cưỡng bức hắn ta nữa, tên cầm thú Duyên Hạo kia, chỉ cần đạt được mục đích, nhất định sẽ giết hắn ta, nhưng hắn ta chỉ là một người không may mắn, là người đáng thương bị mình vũ nhục mà thôi, cũng là một sinh mạng đáng thương, và cũng không phải lỗi của hắn ta, cho dù đó là ai, mình cũng không muốn một người vô tội phải chết đi.
Huống chi, nếu quả thật mình mang thai, hắn ta tốt xấu gì cũng là cha ruột của cục cưng, nghĩ tới việc đó, nàng lại không đành lòng.
Cung điện phía đông Giang Châu
Duyên Hạo đang cùng nam sủng của Tư Không Vĩ, vị Đại vương Đại Ngụy đã chết, quyền thần Hoa Dương, bàn bạc về hậu sự của Đại vương Đại Ngụy.
Dưới ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, nam tử được cho là đệ nhất mỹ nam tử của Đại Ngụy , Hoa Dương đang đứng yên.
Nước da hơi trắng, hàng lông mày có chút vểnh lên, đôi mắt dài nhỏ, giống như có hàng ngàn ánh sáng lấp lánh đang chiếu vào, cùng với sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi, là sự kết hợp gần như hoàn mỹ, bộ trường bào đỏ thẫm dài quét đất, giống như một con Khổng tước hoa mỹ, tỏa ra vẻ mê hoặc chết người
Một nam tử mà lại xinh đẹp như vậy, sợ là các nữ tử bình thường sẽ cảm thấy mặc cảm mất thôi.
Duyên Hạo hai mắt tham lam nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi cảm thán, khó trách mấy năm qua Tư Không Vĩ ném 3000 giai lệ sau lưng, độc sủng một mình Hoa Dương, hắn nói gì nghe nấy, coi như bảo ngọc trong tay.
Vẫn cho là nam nhân thì có thể xinh đẹp đến thế nào? Hôm nay vừa thấy, đúng là rung động lòng người mà.
Một tên nội giám cung kính quỳ trước mặt Hoa Dương, tay cầm danh sách quà tặng, giơ cao khỏi đầu.
“Đây là một chút tâm ý, xin thượng khanh vui lòng nhận cho.” Duyên Hạo chỉ vào danh sách quà , trên khuôn mặt đã ngà say tràn đầy vẻ lấy lòng.
Vẫy tay với tên nội giám đang bưng hộp gấm, mở ra rồi nói:“ Trẫm nhớ không lầm thì thượng khanh có hứng thú với dạ minh châu, đây là một viên do phụ vương trẫm năm đó đến Nam Trịnh mang về, hào quang sáng chói, không phải vật tầm thường, đặc biệt dành tặng cho thượng khanh.”
Duyên Hạo nói xong, khóe miệng hơi run, trong lòng rất không nỡ. Làm sao không đau lòng? Nhưng nếu không bỏ con tép sao bắt được con tôm đây, nếu không có sự ủng hộ của Hoa Dương, cho dù tiện nhân kia có thai đi nửa, thì vùng Giang Châu này vẫn giống như miếng thịt lên miệng còn bị rớt xuống. Ai, cũng không còn cách nào, hiện nay, phải nắm chặt Giang Châu trong tay, ổn định nhân mã, để chiếm Đại Ngụy.
Duyên Hạo giương mắt nhìn viên dạ minh châu đang trong tay Hoa Dương, không khỏi nuốt xuống nước miếng, đến lúc đó, nhất định phải bắt tên Hoa Dương tuyệt sắc khuynh thành yêu mị này ngoan ngoãn thuần phục dưới thân mình!
“Đại vương đối với ngoại thần thật quan tâm hăm sóc, ngoại thần thật biết ơn người. Đại vương của tệ quốc đột nhiên băng hà, chắc cũng do ý trời, đại vương không cần vướng bận trong lòng, ngoại thần sẽ xử lý việc này, đại vương xin an tâm.” Hoa Dương nhìn viên minh châu hồng nhạt cực lớn trong hộp gấm, đôi môi tạo thành một nụ cười kiều mị, chậm rãi nói .
Hai người đều hiểu rõ, bởi vì sự tình lúc trước cũng là do hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, bây giờ việc Tư Không Vĩ đột nhiên chết, ai cũng không tránh khỏi liên quan. Huống chi, giờ Tư Không Vĩ chết đi, cũng không hẳn là việc xấu.
“Quý đại vương khi còn sống đối với ngự muội của trẫm là Vân La công chúa sủng ái có thừa, sủng hạnh bất chấp ngày đêm, sợ là đã mang thai, thượng khanh xem việc này xử lí…” Duyên Hạo tiến lên một bước, hơi nheo con ngươi, quan sát sắc mặt của Hoa Dương, nói được nửa lời.., rồi ngừng lại.
Dã tâm của tên Duyên Hạo này xem ra cũng hề không nhỏ, Hoa Dương hạmi mắt, ánh mắt lưu chuyển, bất quá, cô nhi quả mẫu đối với mình mà nói, cũng không gây ảnh hưởng, Đại vương Đại Ngụy đã chết, mình lên nắm quyền, thật không tin là họ có thể gây nên sóng to gió lớn gì, nặn thành tròn méo thế nào không phải đều do mình định đoạt hết sao?
Lại nói, công chúa Vân La kia, thế mà lại là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, giữ nàng ta làm vật giải khuây chốn khuê phòng cũng được.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hoa Dương mị quang lưu chuyển, cười say lòng người, nói với Duyên Hạo đang xem đến ngây người: “Đại vương chớ lo, Vương Hậu mang thai, giữ lại cho tệ quốc cốt nhục của đại vương, thật sự là chuyện tốt, thật đáng mừng; chọn ngày lành ngoại thần sẽ đích thân chuẩn bị xe ngựa, cung nghênh Vương Hậu vào Giang Châu, đến lúc chuẩn xác mang thai, ngoại thần lập tức sẽ đưa Vương Hậu về Can Thành nhập cung, chiếu dụ thiên hạ, đây là vương tử duy nhất của Đại Ngụy, tương lai là Đại vương Đại Ngụy.”
Hoa Dương này quả thật là một tên nam sủng xinh đẹp mà, không thể ngờ sự tình này lại thuận lợi như vậy, Duyên Hạo mừng đến mức cười toét cả miệng “Ha ha”, thuận miệng nói thêm: “Thượng khanh quả thật là người thống khoái! Khó trách Tiên vương của quý quốc lại phi thường sủng ái!”
Hoa Dương cầm tách trà, cười không đáp.
Duyên Hạo khẽ xoay người, nhìn Hoa Dương, nuốt nước miếng lần nữa, giọng điệu ám muội, nói: “Ngự muội của trẫm nổi danh là mỹ nhân, mỹ mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, về sau phó thác cho thượng khanh, xin “tận lòng chiếu cố” a.”
Hoa Dương hiểu, bèn nâng ống tay áo, khẽ cười vũ mị, làn lông mày liếc nhìn Duyên Hạo, ôn nhu nói: “Đại vương xin yên tâm, ngoại thần, nhất định không phụ sự nhờ vả, hahaha..”
“Thượng khanh thật là người khéo hiểu lòng người. Trẫm đây thay ngự muội cảm ơn thượng khanh. Ha ha ha!” Duyên Hạo lập tức đáp.
Hai người đều là người tâm tư, trong lòng đầy mưu mô, ngoài mặt giả vờ hợp ý, nâng cốc chúc mừng, vẻ mặt đầy sự vui mừng, thống lĩnh hộ vệ chạy thẳng vào, vừa chạy vừa hô: “Khải bẩm Đại vương, đại sự không ổn!”
--- ------ ------ ------ ------ ---
Duyên Hạo a Duyên Hạo, không ngờ ngươi bị đoạn tay áo, bảo sao ta không thấy ngươi động lòng với La tỷ tỷ đây, muahahaaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT