Trí nhớ của nó đã dần dần hồi phục. Tâm trạng nó trở nên tốt hơn hẳn. Tối hôm đó nó đang ngồi trệ sofa vui vẻ nhắn tin với Thiên Tỉ thì ba mẹ nó lại ngồi với nó.

- Hôm nay con thi được không ? - Ba nó ân cần hỏi

- Dạ được ạ - Nó chăm chú vào cái điện thoại

- Con nhớ được tất cả bạn trong lớp rồi ba ạ - Nó hào hứng nói tiếp

- Vậy tốt quá rồi ! - Mẹ nó vui mừng

- Cũng gần hết học kì rồi. Ba mẹ tính chuyển trường cho con trong năm nay luôn ! Được con nhỉ ? - Ba nó nói rồi nhìn nó

- Năm nay ? Không phải ba nói hết năm sao ? - Nó ngạc nhiên bỏ điện thoại xuống

- Bên đấy đang chuẩn bị nhập học. Con không đi năm nay thì năm sau con bị trễ một năm đấy ! - Mẹ nó nhẹ nhàng giải thích

- Học trễ có sao đâu ạ ! - Nó ngang bướng

- Ông bà cũng nhớ con lắm rồi ! Con qua đó vài năm rồi về. Nghỉ hè ba mẹ qua chơi với con - Mẹ nó nói

- Con không muốn mà. Không phải ba nói cuối năm mới chuyển con sao ? Con mới làm quen được bạn thì lại bắt con chuyển đi.

- Với lại học bên đây cũng giống bên đấy thôi ! Qua bên đó con nhớ ba mẹ sao con học được ! - Nó ôm mẹ làm nũng

- Ba đã làm thủ tục cho con rồi ! Tháng sau con qua bên đó nghỉ đông với ông bà luôn rồi đầu tháng một vô học. - Ba nó nói với giọng dứt khoác

- Mẹ . . . Con không muốn đi - Nó nhìn mẹ mà nước mắt lưng tròng

- Thôi con gái. Ba con làm vậy là muốn tốt cho con thôi ! - Mẹ nó vuốt tóc nó

Nó chớp chớp mắt rồi đứng lên đi vào phòng. Lí do lớn nhất nó không muốn rời xa thành phố này là vì nơi đây có người nó thương yêu. Ba mẹ nó rất quan tâm đến việc học hành của anh em nó. Lúc trước anh nó cũng giống vậy, nhưng lệnh ba nó thì ai dám cãi. Dù sao ba nó chỉ muốn tốt cho nó thôi. Nó vào phòng, nằm úp mặt xuống gối, mặc cho điện thoại đang reo liên tục.

- Biến đâu rồi không biết ? - Thiên Tổng bực mình quăng cái điện thoại vào đám thú bông rồi lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau đến trường, mắt nó còn sưng, nó lê thê lết vào cổng trường thì có người gõ vào đầu nó.

- Uida ! - Nó xoa cái đầu

- Sáng sớm ! - Nó quay lại thì gặp Thiên Tỉ

- Hôm qua biến đâu đấy ?

- Biến đâu đâu. Tại ngủ quên thôi ! - Nó ỉu xìu đáp

- Ngủ ngủ ngủ ! - Cậu cho tay vào túi quần nhìn nó

- Thiên Tỉ ! - Giọng một anh khối 12 ngoắc Thiên

- Tớ lại liền ! - Thiên đưa tay lên vẫy lại

- Tôi đi trước đây ! - Cậu nhìn nó cười một cái rồi chạy lại chỗ anh bạn kia

- Ùm ! - Nó nhìn cậu

- Làm sao tớ có thể rời bỏ cậu được đây . . . Thiên Tỉ - Nó nhìn cậu rồi đi vào lớp

- Thiên Giao Thiên Giao ! Cậu xem bảng thành tích chưa ? - Anh Anh vừa thấy nó liền đứng lên chạy lại

- Chưa. Mà cái bảng bị sao hã ? - Nó ngơ ra hỏi

- Không ! Cậu đứng nhất toàn bang giữa học kì này đó ! Nãy cậu vào lớp cậu không đi xem hã ? - Anh Anh nói

- Nhất toàn bang ? - Nó lặp lại

- Umum ! Cậu giỏi quá. Mới vào đã đánh bại được Nhật Nam rồi ! - Anh Anh nói giọng trêu chọc Nam

- Nhờ gia sư như tớ thôi ! - Nhật Nam đang nằm bỗng ngồi dậy

- Nhất cũng có được gì - Nó nói thầm

- Hã ? Cậu nói gì ? - Anh Anh quay qua hỏi nó

- À tớ có nói gì đâu. - Nó khua tay rồi lại chỗ ngồi

- Umum ! - Anh Anh cười nhìn nó

- Này Thiên Giao ! Tháng sau sinh nhật Thiên Tỉ. Mấy mấy chị lớp trên tính tổ chức trong trường cho anh ấy ! Cậu có muốn tham dự không ? - Đan Y hỏi nó

- Tổ chức ở trường hã ? Nhưng lúc đó biết anh ấy có ở trường không ?

- Tớ cũng không biết !

- Um ! Tớ nghĩ hôm đó anh ấy không có đi học đâu

- Vậy hôm đó anh ấy đi đâu được ?

- Chắc lại đến công ty ! Thôi tớ cũng không biết. Cậu hỏi mấy chị lớn ấy !

- Umum ! Mà hôm đó có tổ chức thì cậu đi với tớ nha !

- Um ! - Nó trả lời cho cậu ấy vui chớ không biết lúc đó nó còn ở đây không.

Nó gục xuống bàn như mọi ngày. Nó thở dài nhìn ra cửa sổ. Tự nhiên có một chiếc máy bay hạ cánh ngay cánh tay của nó. Nó ngồi dậy mở chiếc máy bay ra coi thử.

- Làm bạn gái của tớ nhé ! Tớ thích cậu ! Tỏ tình lần hai !

Lớp trưởng của cậu ! Nhật Nam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play