Hứa Kha tức giận nói: "Thẩm Mộ!"

Anh mỉm cười, môi lướt qua khuôn mặt cô, "Sao em không gọi Thẩm tiên sinh nữa đi."

Hứa Kha ngẩn ra, anh chỉ là?

Thẩm Mộ tựa tiếu phi tiếu nhíu mày: "Em nghĩ anh vì lí do gì mà phải làm vậy?"

Hứa Kha vừa thẹn vừa giận.

Anh khẽ cười, nhấc chân xuống bậc thang, giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hứa Kha đứng trên bậc thang trừng mắt nhìn bóng dáng của anh. Việc anh giỏi nhất chính là khơi lên sự tức giận của cô, sau đó cười nhẹ nhàng bâng quơ giả vờ không thấy.

Cảm giác chua chua ngọt ngọt khi ở bên anh, lo được lo mất, bỗng chốc thiên đường, bỗng chốc địa ngục đã chôn sâu trong kí ức lại bị anh khơi ra thoáng cái trở nên rõ ràng. Đó là một câu chuyện cũ, đã chôn kín sáu năm trời, có một loại hương vị mang dấu ấn thời gian, giống như một bình rượu bị ủ kín.

Thẩm Mộ đột nhiên quay lại cười cười: "Có phải em đang tức giận vì anh không hôn em hay không?"

Hứa Kha trừng mắt liếc anh một cái, xoay người bước đi.

Anh mở cửa xe, đi theo phía sau cô nói: "Anh đưa em về nhà."

Hứa Kha không để ý đến anh, lập tức đi về phía trạm xe buýt. Anh cũng không giữ, lái xe chậm rãi đi theo phía sau cô.

Hứa Kha cảm thấy cảnh này thật sự rất cẩu huyết, trước kia xem tivi nhìn thấy những cảnh như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất bị động, không ngờ rằng hôm nay nó lại xảy ra với chính mình. Nhưng thật sự khi nó xảy ra với chính mình, cũng không hẳn là quá mức bị động. Có thể thấy được, cuộc sống và phim ảnh có sự chênh lệch rất lớn.

Quan trọng là một chiếc xe thể thao đầy phong cách như Porsche mà lại bò như ốc sên trên đường, phía trước lại là một mĩ nữ đang tức giận muốn bỏ đi, vì thế, những người đi đường đều chăm chú nhìn.

Hứa Kha cảm thấy nếu mình không lên xe thì kiêu ngạo quá. Rất nhiều chuyện trên thực tế đã chứng mình, đo trí tuệ với anh, bản thân cô không bao giờ thắng được.

Cô dừng bước, nhìn Thẩm Mộ. Khóe môi anh mang theo ý cười, nhưng Hứa Kha lại cảm thấy nụ cười của anh rất khiêu khích, khí chất anh tuấn và cơ thể cường tráng trong bóng đêm càng mang vẻ hoang dã và khí phách.

"Vì sao không để anh chở em, em sợ anh sao?"

"Tôi sợ anh?" Hứa Kha cong cong khóe miệng, từng bước đi đến phía trước xe, kéo mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Thẩm Mộ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: "Đòn khích tướng là phương pháp tốt nhất với em. Em nói xem em lớn tuổi như vậy rồi, tại sao còn xúc động như vậy chứ?"

Hứa Kha vểnh khóe môi lên, không chút lưu tình nào phản kích: "Anh lớn tuổi như vậy vẫn còn lo chuyện bao đồng."

Thẩm Mộ liếc nhìn cô một cái, nghiêm mặt nói: "Vì chọc giận em thật nhàm chán."

Hứa Kha hừ một tiếng: "Quả thật rất nhàm chán."

Thẩm Mộ nhìn cô, chậm rãi nói: "Tình cảm có rất nhiều loại, sâu đậm đến mức tận cùng chính là yêu và hận, lạnh nhạt đến mức tận cùng chính là vô cảm. Nhàm chán cũng là một loại tình cảm, so với vô cảm còn mạnh mẽ hơn, em nói xem có đúng không?"

Hứa Kha im lặng không đáp, trong lòng lại chấn động, ý tứ trong lời nói của anh...

"Anh tưởng rằng em không chán ghét anh chứ, đêm qua em không phải vẫn còn quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh hay sao?"

Hứa Kha vội vàng giải thích, "Là có người muốn nghe thôitôi thay người ta hỏi một chút."

Thẩm Mộ thản nhiên à một tiếng, "Em làm bà mối thật chuyên nghiệp nha. Là em gái của bạn trai em sao?"

Hứa Kha thản nhiên "Ù" một tiếng.

"Bạn trai em thế nào?"

"Rất tốt."

"Thế nào gọi là tốt? Hoàn hảo hơn anh sao?"

"Đương nhiên." Hứa Kha vừa bực mình lại vừa buồn cười, anh thật sự là một người không biết khiên tốn là thế nào.

"Lúc nào nhất định anh phải gặp mặt."

"Được, có cơ hội anh mời chúng tôi ăn cơm."

"Vì sao là anh mời?" Thẩm Mộ quay đầu, bất mãn nhìn cô.

Hứa Kha không chút nghĩ ngợi, nói luôn: "Bởi vì anh có tiền."

Thẩm Mộ cười nhưng không nói gì, quay vô lăng một cái, đặt xe đứng trước trung tâm thương mại Cẩm Hoa.

"Cùng anh lên trên mua chút đồ."

Hứa Kha vừa nghe xong, lập tức mở cửa xe bước xuống, "Tôi về nhà đây."

Thẩm Mộ xuống xe, ngăn cô lại.

"Điện thoại của em bị sợ hãi quá mức mà chết bất đắc kỳ tử, anh hẳn là phải đền lại cho em một cái."

Mặt Hứa Kha nóng lên, nhớ tới tên đầu sỏ gửi cái tin nhắn kia.

"Không cần, trở về nhà tôi sẽ tự mua."

Thẩm Mộ không hề có ý nhường đường, chặn trước mặt cô. Hôm nay cô chỉ đi một đôi giày bệt, cho nên cô chỉ cao tới bả vai anh. Loại hơi thở bá đạo quen thuộc này, không biết tại sao lại khiến cô cảm thấy căng thẳng.

"Bây giờ em phải mua." Giọng nói của anh rất kiên quyết, không cho phép từ chối.

Hứa Kha trừng mắt nhìn anh một cái, thích quản việc của người khác.

"Em ở tại một nơi như vậy, không có di động không được, vạn nhất có chuyện gì xảy ra..." Những lời còn lại anh cũng không nói tiếp, dừng một chút, giọng nói mềm mại hơn, "Được rồi, em tự mình bỏ tiền mua là được chứ gì?"

Hứa Kha giật mình, nghĩ tới cái đêm bị trộm kia. Thực sự, di động với cô mà nói vô cùng quan trọng. Bực mingh giận dỗi với anh thật là một chuyện ngốc nghếch. Cô không nói gì nữa, xoay người đi vào trung tâm thương mại.

Thẩm Mộ đi theo phía sau cô, nhìn lên phía thang máy.

Trong thang máy chỉ có cô và anh.

Trừ mặt phía trước, ba mặt còn lại của thang máy đều là gương, phản chiếu rất rõ bóng dáng của cô và anh. Ánh mắt anh từ ba hướng rõ ràng đang đặt lên thân thể cô, mai phục xung quanh cô.

Ánh mắt cô không có điểm nhìn, đành phải xoay người. Thang máy từ từ đi lên, cảnh đêm thành phố nhìn không sót một nơi nào. Ánh sáng ngọc ngà của những ngọn đèn, khiến bóng đêm trở nên sáng rõ sặc sỡ. Một vầng trăng tròn nhô lên cao, lẳng lặng quan sát những tiếng động lớn dưới hồng trần, sự ấm áp lạnh lẽo của lòng người.

Chỉ có mười giây nhưng dường như lại rất dài. Cuối cùng thang máy cũng đứng ở tầng thứ 16.

Hứa Kha ở quầy bán điện thoại Nokia chọn lấy một chiếc di động màu trắng, tháo chiếc SIM đang ở chiếc điện thoại cũ đã dùng ba năm trời, đặt vào trong máy di động mới. Sau đó mở máy di động mới thử các tính năng.

Đột nhiên, có tiếng chuông di động vang lên . Hứa Kha vừa nhìn số điện thoại, đúng là của Thẩm Mộ.

Anh muốn làm gì? Cô vừa liếc mắt sang bên cạnh đã thấy Thẩm Mộ không biết lấy điện thoại của mình ra từ lúc nào, bấm số của cô.

Anh cầm di động, vừa tự nhiên vừa tùy ý nói một câu, "Lần đầu tiên, là của anh."

Câu nói dường như rất vô tình của anh cũng rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Ánh mắt anh quét lại đây, mặt cô lập tức đỏ lên, vô cùng không tự nhiên cúi đầu xuống, sợ anh thấy vẻ lúng túng của mình.

Anh căn bản không biết lời nói của mình có vẻ gì là buồn cười hay kì là, cười nhìn thoáng qua điện thoại của cô.

Nụ cười, lập tức cứng ngắc .

Trên màn hình điện thoại của cô hiện lên ba chữ.

Hạc đỉnh hồng.

Anh ngắt máy, sắc mặt tối tăm, không nói được lời nào.

Đến khi Hứa Kha có phản ứng lại, có chút xấu hổ giật lại điện thoại, ra khỏi trung tâm thương mại.

Dọc theo đường đi, hai người im lặng không nói gì, xe chạy rất nhanh.

Ngoài chiếc ngõ nhỏ ở Hổ Tây. Hứa Kha đang định bảo anh dừng xe lại, Thẩm Mộ thấy khó mà vẫn cứ đi, một đường cho xe đi sâu vào trong ngõ, trước căn nhà của Hứa Kha.

Hứa Kha xuống xe, nói tiếng cám ơn. Trong khoảnh khắc quay đầu lại, cô giật mình.

Dưới hiên nhà có một người đang đứng.

Đèn không quá sáng, ánh sáng màu vàng quất thản nhiên mơ màng chiếu vào thân ảnh cao gầy của Lâm Ca, khuôn mặt thanh tú mang vẻ ôn nhuận như ngọc.

Anh mỉm cười rồi mới nói "Tiểu Kha, em đã trở về."

Hứa Kha kích động tiêu sái qua đó, "Lâm Ca, anh tại sao lại về bất ngờ vậy."

Lâm Ca tự nhiên cầm thật chặt lấy hai tay cô, cười rất vui vẻ.

"Thầy giáo đột nhiên có việc phải Bắc Kinh hai ngày, anh nhân cơ hội đó quay về đây, có thể ở bên em một ngày."

"Anh tại sao không ở nhà chờ em?"

"Điện thoại của em không gọi được, anh nóng lòng cho nên đi xuống đây."

Thẩm Mộ từ trên xe bước xuống, đi đến phía sau Hứa Kha thì dừng lại, gật gật đầu với Lâm Ca, "Xin chào."

Hứa Kha nghe thấy lời chào của Thẩm Mộ, mới nhớ tới phía sau vẫn còn một người, vội vàng quay đầu nói: "Lâm Ca, đây là Thẩm Mộ, con của dượng em."

Những chữ này, vô cùng khó phát âm, nghe qua cũng rất không tự nhiên.

Thẩm Mộ nhíu mày nhìn Hứa Kha. Trong mắt cô tất cả đều là Lâm Ca, ngay cả dư quang khóe mắt cũng chưa từng dừng lại nửa giây trên người anh. Anh siết chặt bàn tay thành nắm đấm chống đỡ bằng một tiếng khụ trầm thấp bên môi, dường như có gì đó chặn ngang cổ họng, chua chát rất không thoải mái.

Lâm Ca mỉm cười: "Xin chào, cám ơn anh đã đưa Hứa Kha về."

Anh trước kia đã từng nghe Hứa Kha nói qua rằng mẹ cô đã có một lần tái hôn, cho nên khi nghe thấy những chữ con của dượng không thấy bất ngờ lắm.

Thẩm Mộ lịch sự định gật đầu, ánh mắt lại dừng trên mặt Hứa Kha.

Ánh mắt cô rất sáng, bởi vì vui vẻ, mà khuôn mặt như trong tranh vẽ càng mang vẻ xinh đẹp rất sinh động, mang theo một vẻ quyến rũ mà trước kia anh chưa từng thấy, đó là món quà của thời gian vẻ ngây thơ giảm đi sau nhưng lại càng thêm động lòng.

Lâm Ca nhìn chiếc xe của Thẩm Mộ, thân thiện am hiểu nói: "Ở đây không có chỗ quay đầu, Tiểu Kha em tại sao không xuống xe từ ở ngòa đường lớn?"

Tuy rằng lời nói của anh mang theo chút ý tứ trách cứ, nhưng lại có vẻ chiều chuộng rất sinh động trong câu chữ.

Thẩm Mộ thản nhiên cười: "Không sao, hai ngày này tôi đến đây ba lần rồi, cũng quen đường rồi."

Hứa Kha không nói gì, anh không cần thiết phải đêm số lần nói ra rõ ràng như vậy chứ. Thật may, Lâm Ca cũng không có ý hờn giận gì, ngược lại rất lịch sự mời anh: "Thẩm tiên sinh nếu rảnh rỗi, lên trên ngồi một chút đi."

Thẩm Mộ cười cười: "Tối hôm kia tôi có lên rồi. Hôm nay còn có việc, để hôm khác nhé."

Mặc dù ánh đèn không rõ, nhưng Hứa Kha cũng rất rõ thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Ca.

Hứa Kha thật muốn đặt Thẩm Mộ dưới lòng bàn chân dùng sức giẫm lên.

Lâm Ca mỉm cười, nụ cười có vẻ không tự nhiên cho lắm.

Thẩm Mộ dường như không hề cảm nhận được, gật đầu với hai người, nói "Tạm biệt" .

Hứa Kha không đợi anh khởi động xe, lập tức kéo Lâm Ca lên trên lầu.

Thẩm Mộ ngồi ở trong xe, nhìn ánh đèn từng tầng từng tầng một. Sau đó, trong một chiếc cửa sổ ở tầng 5 có một ngọn đèn màu quýt ấm áp sáng lên, một thân ảnh yểu điệu vòng eo thả dài, kéo rèm cửa ra. Cách một màn bóng đêm, khoảng cách xa như vậy nhưng tựa hồ anh còn có thể nhìn thấy mái tóc rối tung của cô, bên môi còn có lúm đồng tiền ngọt ngào.

Anh đã cai thuốc nửa năm nay, nhưng giờ phút này, đột nhiên lại rất muốn hút thuốc.

Anh bước xuống xe, đi vào một quầy tạp hóa gần đó mua một gói thuốc lá, tựa vào cửa kính xe đốt một điếu thuốc lên.

Đêm tháng tư, không khí mang theo những làn gió tươi mát, lửa sáng rõ trên đầu ngón tay anh, chuyện cũ từng mảng từng mảng theo những đốm sáng nhỏ bé đó mà lộ ra.

Anh nheo mắt ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng 5.

Đột nhiên, anh dập tắt điếu thuốc, xoải bước tiến lên cầu thang bước đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play