Lời của anh kiêu ngạo cuồng vọng, ái muội cực kì.

Hứa Kha không biết sắc mặt mình bây giờ trông như thế nào, nhưng có thể cảm nhận được một dòng sóng nhiệt trong khoảnh khắc đi từ hai má đến tận vành tai, vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Cô tuyệt đối không thể ngờ rằng anh lại có thể không kiêng nể gì mà nói ra những lời gàn dở đến thế.

Nơi đông người, cô không muốn dây dưa nói năng lằng nhằng với anh, chỉ đáp lễ anh bằng hai chữ: "Buồn cười!" Sau đó, xoay người bước đi.

Anh đưa tay kéo lấy cổ tay cô, đặt cô lại chỗ cũ. Cô mặc một chiếc áo lửng tay, da thịt chạm vào lòng bàn tay anh, lập tức cảm nhận được một loại sức mạnh nam tính, tráng kiện mà mạnh mẽ. Bàn tay anh rất rộng, ngón tay thon dài, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, giống như muốn phá tan cánh tay của cô vậy.

Hứa Kha không giãy dụa chỉ nhíu mày lườm anh: "Bỏ tay."

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi nói: "Anh không quên, anh nghĩ, em cũng sẽ không quên."

Một loại cảm giác hờn giận đột nhiên dâng lên trong lòng, miệng Hứa Kha tự động thốt lên "Phải, không quên, nhưng không muốn tiếp tục, lại càng không muốn giẫm lên vết xe đổ. Anh dựa vào cái gì mà mở miệng nói ra những lời cuồng ngôn như vậy? Anh chỉ tự mình đa tình, tự cho mình là đúng ."

Những lời này, thực ra cô không muốn ra lời. Nhưng giờ phút này, cô bị một câu "Người là của anh, ảnh cũng là của anh" kia chọc giận, những điều giấu kín trong lòng này, lúc này cứ vậy mà tuôn ra, giống như những cây kim sắc nhọn, khi trôi qua yết hầu, khiến cô hơi đau đau.

Anh run rẩy một chút, âm điệu đột nhiên có chút khàn khàn, "Đó là tấm ảnh chung duy nhất của chúng ta... Em thực sự nhẫn tâm hủy diệt nó ư?"

Những lời thâm tình này khiến Hứa Kha buồn cười.

Cô nhếch khóe môi lên, giọng nói kìm được mà mang theo một chút trào phúng: "Tôi chẳng có gì là không đành lòng cả, anh không nghĩ lưu nó lại là một chuyện rất buồn cười sao? Quá khứ của chúng ta thế nào, anh đều rõ hơn bất kì ai khác."

Sâu thẳm trong đôi mắt của Thẩm Mộ hiện lên một chút buồn thương khiến cô không hiểu nổi, anh im lặng một lát, chậm rãi nói: "Với anh mà nói, vô cùng quan trọng."

Hứa Kha lạnh nhạt nói: "Còn với tôi mà nói, thật là buồn cười. Anh muốn chụp ảnh chung, thiếu gì phụ nữ nguyện ý làm theo, mỗi ngày một cái cũng có thể chụp được."

Lông mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt hơi buồn thương kia trong phút chốc bị sự tức giận bao trùm.

"Trả lại cho anh." Lời ít ý nhiều, tiếng nói trầm thấp mang theo vẻ uy hiếp.

Hứa Kha không hề sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Tôi đã xé ra rồi ."

Anh nhếch đôi môi mỏng lên, hai bên má hơi giật giật, đây là dấu hiệu chứng tỏ anh đang tức giận. Cô với dáng vẻ khi tức giận của anh vô cùng quen thuộc, cũng biết rằng khi anh tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm được. Nhìn ánh mắt tăm tối của anh và thần sắc mưa bão sắp đến, cô không hiểu sao lại có chút căng thẳng. Không chờ cô kịp phản ứng lại, đôi môi anh đã dừng ở trên môi cô.

Hứa Kha sợ hãi, tuyệt đối không thể ngờ được màn trình diễn này lại xảy ra ban ngày ban mặt dưới ánh mắt của bao nhiêu con người, lại còn trên khu phố buôn bán tấp nập sầm uất này. Đầu cô chấn động một tiếng, tức giận đến mức có thể ngất ra đó.

Anh tựa hồ đang tuyên cáo sự sở hữu của mình, gắt gao ôm chặt lưng áo cô, đem tấm thân yểu điệu của cô kề sát vào trong ngực anh, dùng sức mạnh thật lớn vây cô lại.

Không biết có phải là do ảo giác không, cô còn cảm giác được tay của anh đang tuần tra trên eo cô, cảm giác tê tê ngứa ngứa này đột nhiên gợi lên cảm giác đau xót trong quá khứ, kích thích cảm giác mơ hồ vì tức giận trở nên vô cùng tỉnh táo.

Cô lập tức không chút khách khí đưa gót giày ra giẫm thật mạnh vào bàn chân anh. Cú này, cô dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra.

Nếu không phải ở trước cửa Vân Đình, nếu không phải ở trên đường rộn ràng nhộn nhịp, cô thật sự rất muốn cho anh một cái tát.

Cô xoay người ngăn cản một chiếc taxi, đến khi ngồi trong xe rồi mà tâm trạng vẫn cứ không ổn định như trước, nửa ngày không thể bình ổn lại. lái xe hỏi tới lần thứ hai, cô mới phản ứng lại, nói địa chỉ với tài xế.

Hoắc Bằng gặp cô ở hành lang, rõ ràng là có chút bất ngờ, "Thẩm Mộ không phải giữ cô lại nói chuyện sao?"

"Nói xong rồi."

Mặt mày Hoắc Bằng lập tức hớn hở: " Khi nào anh ta mới chuyển tới đây?"

Hứa Kha chỉ đáp cho có lệ: "Tôi không biết."

Hoắc Bằng hơi hơi có chút thất vọng, ờ một tiếng đi vào căn phòng nói chuyện cùng một khách hàng nào đó mới tới.

Hứa Kha ngồi vào bàn làm việc, nhìn đường thẳng của 600xxx tiếp tục đi lên, trong lòng càng buồn phiền, cô không ngờ cuộc gặp gỡ với Thẩm Mộ hôm nay lại đi tới cục diện này. Lúc đầu cô vốn tưởng rằng, mặc dù gặp mặt cũng bình an vô sự, xem anh là người xa lạ, nhưng có vẻ anh lại không muốn như vậy. Anh rốt cục là muốn làm cái gì đây? Cô không nghĩ anh sẽ nặng tình đến mức với cô nhớ mãi không quên. Chẳng lẽ lòng anh áy náy muốn bù đắp lại? Đáng tiếc, điều đó cô cũng chẳng cần.

Cô theo bản năng thò tay vào trong túi xách ở bên eo lấy tấm ảnh ra, muốn xé bỏ hoàn toàn. Không ngờ trong túi trống không, cô đột nhiên ngẩn ra, nhớ lại lúc anh hôn cô dường như có lướt qua bên eo cô. Cô bị sự tức giận làm cho ngớ ngẩn, miếng ảnh kia rốt cục đã bị anh lấy lại rồi.

Lúc này, điện thoại cô đổ chuông. Nhìn hai chữ "Lâm Ca" hiện trên màn hình, nàng cảm thấy thân thiết và yên ổn đến kì lạ.

Lâm Ca trong điện thoại, tiếng nói ôn nhu dễ nghe, "Tiểu Kha, ngày 1 tháng 5 anh sẽ về với em. Nghe Lâm Dao nói, ngày 1 tháng 5 có một hội chỡ triển lãm, chúng ta vừa vặn đi xem nhà ở, được không?"

"Vâng, anh ngày mấy sẽ về?"

"Chiều mai là có thể về rồi."

Hứa Kha rất vui vẻ, "vâng ạ, nếu anh tới thì đến công ty chờ em nhé."

Bỏ điện thoại xuống, Hứa Kha cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, dường như chưa bao giờ như vậy chờ mong Lâm Ca trở về đến như thế. Nghỉ lễ ngày 1 tháng 5 nếu có thể mua được nhà ở là tốt nhất. Vì thế, trước báo cáo buổi chiều cô đem bán cổ phiếu đi lấy tiền mặt về chuẩn bị đi mua nhà ở.

4 giờ chiều, Hoắc Bằng thông báo có cuộc họp. Hứa Kha không ngờ, anh ta thật sự trước mặt toàn bộ nhân viên trong phòng kinh doanh đưa ra lời khen ngợi cô.

"Tiểu Hứa dùng thời gian ăn cơm trưa của mình đến Vân Đình bàn công việc, kiếm khách hàng, tinh thần rất cao. Nếu mọi người đều có thể vì công việc như cô ấy, có thể lôi kéo thêm vài khách hàng như Thẩm Mộ, ngày đẹp của chúng ta sắp tới rồi."

Hứa Kha cảm thấy mặt mũi nóng rực lên. Căn phòng đặc biệt của Vân Đình kia, cô sẽ không bao giờ bước vào nữa

Họp xong, mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị tan ca, đột nhiên có nhân viên chuyển phát đưa tới một bó hoa hồng xanh rất lớn và cả bách hợp nữa. Không phải dịp valentine, noel hay năm mới, không phải ngày đặc biệt gì vậy mà trong văn phòng đột nhiên có một bó hoa tươi lớn như vậy, nhất thời giống như một cơn gió lạ khiến cho mấy nữ đồng nghiệp trong phòng đỏ con mắt. Những người đã kết hôn rồi thì muốn về nhà cải thiên chồng mình, chưa kết hôn thì tính đến việc tan ca phải đi tìm bạn trai.

Hứa Kha ký nhận xong, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng trực giác của cô mách bảo tuyệt đối không phải do Lâm Ca gửi tới .

Quả nhiên, tong bó hoa có một tấm thiệp, bên trên có vài con chữ rồng bay phượng múa, nét chữ dứt khoát tiêu sái.

"tấm ảnh, anh dán lại được rồi."

Quả nhiên là anh.

Hứa Kha nhìn bó hoa tươi quyến rũ xinh đẹp, hương thơm tỏa ra bốn phương, giữ lại bỏ đi đều rất khó, cô thấy hơi đau đầu. Nếu vứt bó hoa này đi thì khác gì nói cho mọi người biết đóa hoa này không phải do Lâm Ca tặng, không biết vào trong miệng mấy cô nàng này sẽ trở thành thế nào nữa.

Giữ lại, thì đau mắt.

Cô cố chịu đựng nghe những người đồng nghiệp cực kỳ hâm mộ không ngừng khoa trương Lâm Ca ôn nhu lãng mạn biết nhường nào, trong lòng cô thật sự có một nỗi khổ không nói được thành lời, giống như thứ gì đó chặn ngang.

Giờ tan ca, một chị gái còn nhiệt tình nhắc cô: "Sao em không mang hoa về nhà?"

Hứa Kha miễn cưỡng cười cười: "Ừm, để lại ở đây thôi ạ." Nếu cầm về nhà, Lâm Dao nhất định sẽ nghi ngờ.

Lúc ra khỏi cửa công ty, cô không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, sợ anh đang đứng chờ ở cửa. May mắn, không thấy xe của anh, cũng không thấy bóng dáng anh.

Hứa Kha khẽ thở phào một hơi, vội vàng bước đi, được mấy bước lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, rõ ràng là anh vô lí, vì sao cô lại giống như người có tật giật mình vậy? Không có đạo lí nha, đúng là càng nghĩ càng phiền.

Mãi đến khi cô nằm trên giường đang chuẩn bị đi ngủ, thì màn biểu diễn sáng nay ở căn phòng của Vân ĐÌnh lại cứ chạy qua chạy lại trong đầu cô. Tấm ảnh kia như một chùm rễ cây ăn lan ra xung quanh, hình ảnh đó cứ luôn quanh quẩn trước mắt cô, mang theo hơi thở của thời thanh xuân. Cho đến khi cô khó khăn lắm mới ngủ được thì luôn cứ nằm mơ về những ngày tháng sống ở Vinh Để, tất cả những chuyện cũ cứ dần dần hiện lên, chân thực đến mức từng cây cỏ trong vườn đều vô cùng rõ ràng.

Một đêm không được ngủ yên ổn, sáng hôm sau Hứa Kha thiếu chút nữa thì bị muộn. Đến công ty, cô từ xa đã thấy liền vài nữ đồng nghiệp vây quanh Triệu Lăng thì thầm to nhỏ, nhìn thấy cô, tất cả đều nở nụ cười bí hiểm.

Hứa Kha có chút không hiểu gì, đang định tiến lên hỏi thăm xem có chuyện gì, Triệu Lăng đã cầm một tờ báo đi về phía cô.

"Hứa Kha, đây có phải chị không?" Cô ta chỉ vào tờ báo, "Chị nhìn tấm ảnh này xem."

Hứa Kha liếc mắt một cái rồi nhìn lại thật kĩ, tim đập rất mạnh, sau đó mà bắt đầu sợ hãi.

Vùng này không phải là Hongkong hay Đài Loan, nhưng lại có một tòa soạn báo tên là "cảnh đẹp nhất thần" (cảnh đẹp của một buổi sáng). Hứa Kha không thích cũng chẳng bao giờ để tâm tới những thông tin giải trí, nhưng những cô bé đôi mươi như Lâm Dao hay Triệu Lăng đều rất thích xem loại báo chí này.

Trang báo trải ra trước mặt cô là chuyên mục tin tức tài chính kinh tế, tiêu đề của bài viết là "Tân sủng", chính xác là viết về Thẩm Mộ. Cái này thì chả có gì đặc biệt, quan trọng là ở giữa bài báo lại có một tấm ảnh. Hứa Kha liếc mắt một cái đã nhận ra đó chính là một màn cô đứng ở cửa Vân Đình bị Thẩm Mộ ép hôn kia. Nhưng là, theo góc độ trong tấm ảnh thì không nhìn rõ là chỉ có mình anh dùng sức, mà giống như cả hai người đều không thể kìm lòng, nồng nàn ôm hôn nhau.

Phía sau là bồn hoa của Vân Đình, lá xanh hoa hồng, ánh mặt trời chiếu lên đôi trai gái ngọc bích đứng trên lan can, thật sự là vô hạn kiều diễm.

Tuy rằng khuôn mặt cô bị Thẩm Mộ che đi gần hết, nhưng chiếc váy màu xanh nhạt này, chiếc túi xách màu trắng, đúng là trang phục hôm qua của Hứa Kha, hơn nữa, còn việc Hoắc Bằng trước mặt mọi người khen cô tranh thủ giờ ăn trưa đi gặp Thẩm Mộ bàn công việc, vì thế, không nghi ngờ gì nữa, ai cũng có thể đoán ra cô gái trong tấm ảnh này là ai.

Hứa Kha nhất thời đầu óc cứ ong ong lên, khuôn mặt nóng bừng.

Nụ cười của Triệu Lăng ý vị sâu xa: "Hứa Kha, có phải là anh ta thích chị nên mới bằng lòng chuyển đến đây hay không? Xem ra kế mĩ nhân chị dùng cũng tốt thật đấy, haha."

Cô nàng này lúc nào cũng ghen tị vì thành tích của Hứa Kha luôn tốt hơn cô ta, thăng chức cũng nhanh hơn cô ta, bây giờ lại có một cơ hội thật tốt để châm chọc cô, tự nhiên là không dễ buông tha.

Hứa Kha đỏ mặt, một lúc rất lâu sau cũng chẳng biết nói gì.

Cô xoay người bước ra ngoài, lấy di động ra nhanh nhẹn bấm số của Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ nhận điện rất nhanh, hình như vừa mới ngủ dậy, tiếng nói khàn khàn gợi cảm.

"Chuyện trên báo là thế nào?" Hứa Kha giờ phút này giống như một lò lửa, bất chấp tất cả những phép lịch sự bình thường , hùng hổ khởi binh hỏi tội.

"Trên báo cái gì?" Khẩu khí của Thẩm Mộ lại tỏ ra không biết gì.

"Anh đừng giả vờ, trên cảnh đẹp nhất thần ấy."

Giọng nói Thẩm Mộ nghiêm túc hẳn lên, "Cảnh đẹp nhất thần, là cái gì?"

"Tên báo!" Hứa Kha khẩu khí nôn nóng, hận không thể xông vào điện thoại mà hét vào tai anh.

Thẩm Mộ chỉ nói hai chữ "Chờ chút", rồi cúp điện thoại luôn.

Hứa Kha chống tay vào hành lang cầu thang, trong lòng rất loạn, suy nghĩ thứ nhất chính là Lâm Dao nếu thấy tấm ảnh này sẽ nghĩ thế nào, thứ hai là cô phải giải thích sao với Lâm Ca.

Một lát sau, số điện thoại của anh hiện lên màn hình.

"Anh thực sự chưa bao giờ thấy qua cái lọi báo lá cải này. Ngày hôm qua lúc giữa trưa ấy, có một tên phóng viên tới đây để phỏng vấn, anh xuống dưới qua loa nói vài câu. Không ngờ lại khéo đến như thế, hắn đứng ở cửa của Vân Đình lại nhìn thấy chúng ta. Vì thế lập tức bấm máy."

Hứa Kha tức giận: "Anh cố ý phải không?"

"Anh thực sự không cố ý. Anh còn đang định tìm hắn, nhưng trong tấm ảnh này mặt anh không rõ, mặt em cũng không hiện ra nhiều. Người không quen biết, căn bản không thể nhận ra đó là em. Người chuọp ảnh này trình độ rất kém, chả có chút chuyên nghiệp nào."

Tuy rằng anh đã nghiêm túc nói xong, nhưng ngữ khí lại mang theo vẻ vui mừng không giấu được, cách một tầng điện thoại, Hứa Kha dường như vẫn có thể nhìn cái vẻ tựa tiếu phi tiếu trên mặt anh.

Hứa Kha cố gắng khắc chế sự tức giận của chính mình, lạnh lùng nói: "Chuyện này, anh khơi lên, xử lý thế nào anh cứ nghĩ mà giải quyết đi."

Trong điện thoại anh dường như trầm ngâm một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Ý của em là bảo anh gọi điện thoại cho Lâm Ca để giải thích ?"

Cùng người như vậy thực sự không thể có tiếng nói chung, Hứa Kha chỉ có thể buồn bực mà cúp điện thoại. Vào văn phòng, liếc mắt một cái đã thấy đóa hoa hồng xanh và bách hợp trên bàn, Hứa Kha tiến đến cầm lấy thảy vào thùng rác.

Chị Lý bàn bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, "Tiểu Hứa, sao em lại ném đi?"

"Héo nhanh quá ."

"Haiz, em lãng phí quá, nước vẫn trong veo thế này mà? Đúng là người ăn no không biết đến người đói, chị chỉ mong chồng chị tặng một bó hoa như thế nhưng anh ấy à, keo kiệt lắm, đến chết cũng chẳng tặng đâu."

Hứa Kha cúi đầu không nói gì, tâm trạng có chút hoảng hốt. Cô không thể tưởng tượng ra phản ứng của Lâm Dao khi nhìn thấy bài báo đó. Chiếu theo tính cách của con bé này, nhất định sẽ kể cho Lâm Ca và mẹ nó là Lý Bình Ngọc. Cô phải giải thích về tấm ảnh này thế nào, cả câu chuyện cũ kia nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play