Hứa Kha nhìn thân ảnh cao gầy kiêu ngạo kia, lòng chợt căng thẳng.

Cô tuyệt đối không thể ngờ được lại có thể gặp được Lê Cảnh Hoa mẹ của Thẩm Mộ ở đây. Bà vẫn thanh lịch như trước, đã khoảng năm mươi tuổi nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy bà rất cao quý, rất xinh đẹp.

Tay Thẩm Mộ nắm tay Lê Cảnh Hoa, nhưng ánh mắt lại gắt gao đặt trên người cô. Bất ngờ gặp phải hai người không muốn nhìn thấy nhất, không thể ngờ tới nhất, trong khoảnh khắc này cô nhất thời trở tay không kịp, giật mình.

Chương uyển Nhược kéo tay Mạc tân vũ đi thẳng về phía trước. Cô ta nhìn thấy hai người kia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vô cùng vui vẻ bỏ tay Mạc Tân Vũ ra, tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay Lê Cảnh Hoa, hưng phấn kêu lên: "Dì Lê, dì trở về bao giờ thế ạ ?"

Lê Cảnh Hoa mỉm cười với cô ta, "Từ mấy hôm trước."

Mạc Tiểu Tiểu không kìm chế được nắm lấy bàn tay Hứa Kha , có chút căng thẳng. Năm đó khi Lê Cảnh Hoa đại náo hôn lễ của Thẩm Tiếu Sơn cũng chính là thời gian cô chuyển về gần nhà họ. Không biết bây giờ Lê Cảnh Hoa có làm khó cho Hứa Kha hay không. Cô đang rất hối hận, đáng lẽ vừa rồi không nên ép Hứa Kha tới chỗ này

Mạc Tân Vũ mỉm cười bước lên: "Khéo quá, không ngờ lại có thể gặp dì Lê ở đây."

Lê Cảnh Hoa cười cười với anh "Nơi nay chỉ có tuổi trẻ các cháu mới được quyền tới sao?"

Chương Uyển Nhược lập tức dịu dàng nói: "Dì Lê tuyệt đối không già, nhìn vẫn trẻ như thanh niên." Khi nói chuyện, ánh mắt của cô ta chuyển sang Thẩm Mộ đang đứng bên cạnh, nhưng anh ngay cả dư quang khóe mắt cũng chưa hề quét về phía cô ta, ánh mắt nhìn chăm chú về một hướng khác khiến cô ta không khỏi bực mình tới nghiến răng nghiến lợi.

Lê Cảnh Hoa nhếch môi một cái, nụ cười có vẻ hơi chua xót, "Có người thanh niên nào chống quải trượng (quải trượng = gậy ba toong) sao?"

Hứa Kha tới bây giờ mới phát hiện, Thẩm Mộ đang dìu bà, một cây quải trượng nhỏ dài đặt ở bên cạnh bà. Thì ra vì bà mặc một chiếc váy dài, lại khoác một chiếc áo choàng dài tới tận hông, cho nên không dễ nhìn thấy cây gậy kia.

Ánh mắt sắc bén của Lê Cảnh Hoa lướt qua mọi người, hướng thẳng về phía Hứa Kha.

Hứa Kha nhẹ giọng nói với Mạc Tiểu Tiểu: "Tớ về trước đây ." Sau đó, xoay người đi vào trong thang máy.

Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại đó, cô thấy Lê Cảnh Hoa vẫn còn đnag nhìn cô, ánh mắt đó, không sao lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Ra khỏi The Night, Hứa Kha vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô nhớ rõ lần cuối cùng gặp Lê Cảnh Hoa, cơ thể của bà không hề có bóng dáng của bệnh tật, mấy năm không gặp, khuôn mặt bà vẫn hệt như năm đó, khí chất cũng không giảm đi chút nào nhưng không biết tại sao lại phải chống quải trượng.

"Tiểu Kha, anh đưa em về." Mạc Tân Vũ đuổi kịp cô.

Hứa Kha quay đầu nói: "Không cần. Anh vào trong chơi với họ đi, em bắt xe về."

Mạc Tân Vũ không nói thêm, trực tiếp chạy xe tới chỗ đó, hạ cửa kính xe xuống nói khẽ: "Haiz, vài năm ở nước ngoài cái gì anh cũng không học được nhưng anh đã học được cách làm một quý ông. Nào, cho anh khoe khoang chút đi."

Hứa Kha nở nụ cười, đành phải lên xe.

"Tiểu Kha, xin lỗi em, hôm nay không ngờ lại có thể gặp dì Lê ở đó."

"Không sao, em chỉ cảm thấy em cứ ở đâu là sẽ ảnh hưởng tới mọi người ở đó."

"Mấy năm nay, anh rất ít khi về nước, nhưng cũng rất hay nghe thấy Tiểu Tiểu nhắc tới em, nói bạn trai em là một người rất tốt."

Hứa Kha cười nói: "Em nghe nói, vợ người khác đều rất tốt, không chừng bạn trai cũng là cái đạo lí đó."

Mạc Tân Vũ cười to, nói: "Không chừng? Không biết có người nào ghen tị với Chương Uyển Nhược không nhỉ."

Hứa Kha ngợi khen tự đáy lòng: "Nhất định là có, anh tốt như vậy cơ mà."

Mạc Tân Vũ quay đầu qua, nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Thật sao?"

Hứa Kha ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không khí có chút kì lạ, sau đó không tự chủ được nghĩ đến những lời Mạc Tiểu Tiểu đã nói. Anh, thật sự từng có loại cảm giác đó với cô sao? Cô không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đi chứng minh.

Cô mỉm cười gật đầu, "Thật đấy."

Ánh mắt Mạc Tân Vũ hơi sáng lên, sau đó quay đầu đi, lén lút thở dài không ra tiếng.

Lúc xe dừng ở trước ngõ nhỏ ở Hổ Tây, Hứa Kha kiên trì không cho anh tiến vào bên trong.

"Bên trong chật lắm, không thể quay đầu xe được đâu."

Mạc Tân Vũ xuống xe, đi đến bên cạnh cô, "Vậy anh đưa em vào."

Hứa Kha vội từ chối: "Để mình em vào là được rồi."

"Đừng nói nhiều nữa, đi thôi."

Hứa Kha bất đắc dĩ, đành phải cùng Mạc Tân Vũ đi vào ngõ nhỏ.

Đến khu nhà, Mạc Tân Vũ ngửa đầu nhìn từng tầng của khu nhà, sau đó cúi đầu nhìn Hứa Kha.

"Tiểu Kha, em ở đây sao?"

"Vâng."

Mạc Tân Vũ do dự một chút, ấp a ấp úng nói: "Tiểu Kha, kỳ thật, có câu này, Tiểu Tiểu vẫn luôn muốn nói với em, nhưng mà nó không dám nói, sợ em giận."

"Câu gì?"

"Đó là, nếu em không có đủ tiền mua nhà, nó có thể cho em mượn một ít. Nó không dám nói, chỉ biết ở trước mặt anh cằn nhằn, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của em."

"Tiểu Tiểu không nói, em cũng biết ." Lòng Hứa Kha ấm áp mà cảm động, đời người chỉ cần có tri kỉ là đủ rồi. Tiểu Tiểu giống như Bảo Thúc Nha, nhưng co thì lại không muốn biến thành Quản Trong (câu chuyện của Bảo Thúc Nha và Quản Trọng có thể xem ở đây), bởi vì trên thế gian này thứ thiếu nợ đáng sợ nhất, chính là tình cảm.

"Tiểu Kha, thực ra còn có một việc nữa."

"Hả?"

Mạc Tân Vũ thấp giọng nói: "Anh vẫn cho rằng anh ta nhất định sẽ quay lại tìm em, nhưng không ngờ lại là 6 năm trời."

Lòng Hứa Kha chấn động, lập tức ngắt lời anh."Anh Tân Vũ, ngày mai em phải về nhà, xin lỗi không thể tiễn anh được. Chúc anh mọi chuyện thuận lợi."

Mạc Tân Vũ ra vẻ không hờn giận: "Thôi đi cô bé ngốc, một lần cũng chưa từng tiễn anh, trong lòng em đã bao giờ cảm thấy ân hận đâu."

Hứa Kha xấu hổ cười: "Em sợ em đi tiễn anh, Chương tiểu thư sẽ không vui."

"Thật ra cô ấy ở nước ngoài tính tình rất tốt, không biết tại sao lần này trở về đây, như thể là không quen với thời tiết ấy, náo loạn hết cả."

Hứa Kha cười nói: "vậy anh càng được mắng người."

Mạc Tân Vũ bất đắc dĩ cười khổ, "Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Hứa Kha gật đầu: "Tạm biệt."

Vào trong nhà, Lâm Dao đang xem báo, tất cả đều là báo quảng cáo về nhà đất, nhìn thấy Hứa Kha ở cửa liền ngoắc ngoắc tay: "Chị đến đây mà xem, ngày mồng 1 tháng 5 có một hội chợ triển lãm về bất động sản, rất nhiều công ty bất động sản đều có hàng quảng cáo, ưu đãi rất lớn."

Hứa Kha lập tức bỏ túi xách ra ngồi vào vị trí bên cạnh, hai người lượt giở tờ quảng cáo để tìm nhà ở, dường như chưa bao giờ có sự ăn ý đến như thế. Kỳ thật, Hứa Kha âm thầm cảm thấy có chút khó hiểu, một tuần nay, Lâm Dao không hề nhắc đến căn nhà ở Lục Đảo, Lâm Ca cũng thế.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Kha ăn chút điểm tâm lập tức lên xe buýt đi về nhà. Tỉnh L là một tỉnh nằm ngay ngoại ô thành phố, cách trung tâm thành phố chỉ có hơn 1 giờ đi xe. Bình thường Hứa Kha cứ một hoặc hai tuần sẽ đi về nhà.

Lúc Hứa Kha về tới nhà, Thiệu Nhất Bình đã ăn sãng xong, đang chăm sóc cho những cây đậu cô ve. Một khu vườn nhỏ xinh trồng dưa leo, cà chua, ớt và các loại đậu cô ve, mỗi thứ một chút, nhưng dường như khá nhiều loại cây.

Hứa Kha nhìn cảnh này, trong lòng lập tức nảy lên một loại cảm giác an ổn mà ấm áp hạnh phúc. Căn nhà này là nơi gia đình cô đã sống từ khi bố cô còn sống, trong đó chứa đựng rất nhiều kỉ niệm thời thơ ấu.

"Mẹ!"

Thắt lưng Thiệu Nhất Bình lập tức cứng lại, nụ cười đầy mặt đi ra khỏi khu vườn."Tiểu Kha, con về rồi à?"

Hứa Kha kéo kéo cánh tay Thiệu Nhất Bình, sẵng giọng: "Mẹ, mẹ đừng làm quá sức"

"Mẹ chỉ làm cho vui thôi, nếu không mẹ nhàn rỗi quá cũng nhàm chán lắm."

Hứa Kha cười nói: "Mẹ, con đang lo, vườn rau này của mẹ, không khéo sau này con phải mua cho mẹ cả một biệt thự để nuôi cá nữa."

Thiệu Nhất Bình cười vỗ nhẹ con gái, "Có một nơi ở là tốt rồi, mẹ còn đang lo không biết sau này có thể sống cùng với con không nữa."

Hứa Kha lập tức nhanh nhẹn hỏi: "Vì sao?" Cô chưa từng nghĩ sẽ để cho mẹ ở một mình, từ lúc còn nhỏ, tâm nguyện lớn nhất của cô chính là có thể để mẹ mình an tâm mà hưởng hạnh phúc.

Thiệu Nhất Bình thở dài: "Lâm Ca, nó là con trai độc nhất, mẹ nó lại chỉ có một mình, sau này nhất định con sẽ đi theo Lâm Ca , con nói xem nếu mẹ cũng đi theo con, một nhà có hẳn hai bà mẹ, con thấy giống cái gì chứ?"

Hứa Kha nói: "Bà ấy tốt xấu gì còn có Lâm Dao nhưng mẹ chỉ có một mình con thôi. Mẹ phải ở cùng con."

"Nhưng mẹ lại không muốn sống cùng với mẹ Lâm Ca, bà già đó, haiz, nếu không nói là không hòa thuận sẽ cảm thấy lạ đó ."

Hứa Kha im lặng không nói gì, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, mẹ Lâm Ca, Triệu Bình Ngọc thực sự cá tính rất mạnh, tính tình có chút quái dị. Nếu bà có thể cùng mẹ cô nói chung sống hòa thuận thì tốt quá, hai người già cùng ở với nhau, cũng có thể làm bạn.

Đi vào trong phòng, Thiệu Nhất Bình rửa tay, rót cho Hứa Kha một chén trà.

Hứa Kha nhìn lượt nước trà thứ nhất, giật mình, ngay cả mẹ cũng chưa bao giờ lưu tâm đến sở thích của cô, thế mà anh ta...

"Mẹ, Lâm Ca đưa con 3 vạn, con cũng tiết kiệm được 6, 7 vạn rồi, có lẽ là đủ. Con định ngày 1 tháng 5 này sẽ dùng nó đi mua nhà. Bây giờ nhà trong trung tâm thành phố cũng phải 9 vạn. Khu ngoại ô rẻ nhất cũng phải hơn 6 vạn. Cứ chờ nữa chắc chẳng bao giờ mua nổi."

Thiệu Nhất Bình vừa nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Con và Lâm Ca cứ như vậy mua nhà sao?"

"Vâng."

"Vậy không được."

"Sao ạ?"

"Các con dù thế nào cũng chưa kết hôn. Lỡ sau này xảy ra chuyện gì, căn nhà đó biết tính làm sao?"

Hứa Kha cười nói: "Mẹ, con và Lâm Ca không có cái "lỡ" kia đâu, anh ấy đối với con tốt lắm, so với con còn muốn nhanh kết hôn hơn ấy."

Thiệu Nhất Bình vội la lên: "Con à, con không thể xử trí theo cảm tính, những lời dạy bảo trước kia con quên rồi à?"

Lòng Hứa Kha nhói lên, cúi đầu không nói gì.

Thiệu Nhất Bình thực ra cũng chẳng muốn nhắc tới Thẩm Mộ khiến con gái buồn lòng, nhưng thật sự không thể không nhắc nhở cô.

"Trên thế giới này, thứ tốt nhất chính là lòng người, nhưng thứ không nhìn rõ nhất cũng chính là lòng người."

Hứa Kha im lặng cúi đầu, câu nói này khiến trái tim cô nhói đau. Từ sáu năm trước, cô đã hiểu được trên thế giới này thứ khó cân nhắc, khó nắm bắt nhất chính là lòng người, đó chính là một con dao vô hình. Nhưng Lâm Ca không phải là Thẩm Mộ.

"Mẹ, Lâm Ca đưa hết số tiền tích cóp được cho con, như vậy là rất tin tưởng con , nếu con không tin tưởng anh ấy, vậy là không công bằng với anh ấy."

Thiệu Nhất Bình thở dài, xoay người đi vào phòng trong, lát sau đi ra, cầm trong tay một quyển sổ tiết kiệm.

"Con dùng tiền này đi, tiền của nó trả lại cho nó."

Hứa Kha nhìn con số 3 vạn 2 trên sổ tiết kiệm, kinh ngạc nói: "Số tiền này ở đâu vậy mẹ?"

"Đều là số tiền 2 năm qua con đưa mẹ, còn cả lương hưu nữa."

"Mẹ." Cổ họng Hứa Kha nghẹn ứ, "Để mẹ đi mua thức ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho mình, mẹ lại..." Cô khổ sở không nói nên lời. Thực ra tim của Thiệu Nhất Bình không được khỏe, từ lúc Thẩm Tiếu Sơn mất, cơ thể càng ngày càng yếu.

"Con bé ngốc, thức ăn mẹ ăn đều là loại thực phẩm tự mình trồng, cần gì phải đồ dinh dưỡng chứ? Sau này khi con mang thai rồi , ba tháng đầu cứ về đây, mẹ rất sợ những đồ ăn bán ở bên ngoài, vừa thuốc trừ sâu lại còn thuốc kích thích gì gì đó, mẹ tự mình nuôi con, chắc chắn con sẽ sinh ra một tên nhóc béo trắng."

Mặt Hứa Kha đỏ lên, sẵng giọng: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

"Tiểu Kha, con nghe lời mẹ, lúc nào cũng phải dựng sẵn cho mình một đường lui. Căn nhà này, nhất định phải dùng tới tiền của bản thân con, con phả đứng tên, hứa với mẹ đi."

"Vâng."

"Kết hôn, không phải chuyện cảu riêng hai người, mà là của cả hai gia đình. Có một số việc, nhất định phải phân định rõ ràng, bằng không về sau chính nó sẽ trở thành ngọn lửa hủy diệt hạnh phúc gia đình. Đặc biệt mẹ Lâm Ca và em gái của nó, đều là người đánh giá người khác bằng tiền, con càng phải chú ý hơn."

Hứa Kha khẽ gật đầu.

Thiệu Nhất Bình vuốt vuốt tóc con gái, "Đứa con gái này, phải thực tế hơn chút nữa."

Hứa Kha cười nói: "Tùy mẹ."

Thiệu Nhất Bình cười cười, trong lòng hơi chua xót.

Hứa Kha thấy tâm trạng mẹ không tốt lắm, do dự một chút, nhẹ giọng nói:

"Mẹ, thứ này có phải chú Thẩm để lại cho mẹ không?"

Thiệu Nhất Bình run rẩy một chút, sắc mặt trắng nhợt.

"Là cái gì?" Bà khẩn trương đến nỗi chỉ có ba chữ này cũng tốn rất nhiều sức.

Hứa Kha từ trong túi lấy ra hộp nhỏ kia, đưa cho mẹ.

Ngón tay Thiệu Nhất Bình có chút run rẩy. Bà mở chiếc hộp ra, kinh ngạc nhìn tấm thẻ kia, rất lâu cũng không nói gì.

Hứa Kha nhìn vẻ mặt của mẹ, mũi có chút chua xót.

Thiệu Nhất Bình đưa tấm thẻ cho Hứa Kha, thở dài thật sâu.

"Đây không phải do Thẩm Tiếu Sơn viết ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play