Trong hộp có một tấm card, còn có một tấm thẻ ngân hàng nữa.

Chiếc thẻ màu xanh đậm, đường viền được nạm màu vàng nhạt, bên trên chỉ có một dòng.

Nhất Bình! Thật có lỗi vì không thể cùng em đi tới cuối con đường.

Xem đến đây, trong lòng Hứa Kha cực kì khổ sở.

Thiệu Nhất Bình, chính là mẹ của cô. Khi cô còn nhỏ trong đám tang của cha, cô nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt khổ sở ở trong mắt bà, mãi đến tận trung niên rốt cục bà mới có thể tìm được một người có thể cùng bà đi đến hết tuổi già, nhưng người này lại chỉ có thể cho bà một hạnh phúc quá ngắn ngủi, rồi rời bỏ bà mà đi. Thiệu nhất bình vốn trông rất trẻ, nhưng sau khi Thẩm Tiếu Sơn qua đời, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, những dấu hiệu lão hóa che giấu năm tháng liên tục kéo tới, vẻ sương tuyết hiện rõ lên khuôn mặt bà, bà thoáng cái dường như già nua và tiều tụy thêm mười tuổi.

Những lời này cảu Thẩm Tiếu Sơn rất ngắn gọn, nhưng trong đó chứa đựng những tình cảm rất sâu nặng, không nỡ rời xa, bất đắc dĩ, tiếc nuối, còn đáng giá hơn ngàn vạn từ ngữ khác.

Lòng Hứa Kha chua xót mà cảm khái, cô rất lâu rồi không khóc, nhưng khoảnh khắc này lại có chút không kìm chế được.

Một bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Ngón tay anh thon dài, làn da săn chắc, loại xúc cảm ấm áp này lập tức khiến cô từ trong sự không khống chế được cảm xúc mà tỉnh táo lại.

Cô yên lặng đóng nắp hộp lại, hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục cảm xúc, nói với Thẩm Mộ: "Cám ơn. Tôi sẽ chuyển tới cho mẹ tôi."

Thẩm Mộ khẽ gật đầu, yên lặng nhìn cô. Gió đêm làm tung bay tà áo màu xám nhạt của anh, giống như một câu chuyện cũ bị gió thổi tung lên.

Hứa Kha chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: "Tôi phải về nhà ."

"Anh đưa em về."

Hứa Kha không từ chối, hơn nữa, ở đây cũng không có cách nào bắt taxi cả.

Đi ra khỏi phòng đọc, xuyên qua khoảnh sân, gió đêm lập tức ùa tới, phần da dưới mắt cô có dính một chút nước mắt giờ đã khô, lòng cũng nhăm lại, những chuyện cũ này vất vả lắm mới quên được, vốn đã cố gắng để dồn nén vùi nó tận xuống dưới đáy lòng, nhưng chỉ vì một trận gió tối nay lúc này lại trở nên rối bời.

Lên xe, Hứa Kha vuốt ve chiếc hộp nhỏ kia, im lặng rất lâu. Thẩm Tiếu Sơn qua đời rất bất ngờ, chỉ có một khắc mẹ cô không ở bên cạnh ông mà thôi vậy mà ngay cả một câu di ngôn cũng không hề lưu lại. Những thứ trong chiếc hộp này với mẹ cô sẽ là một sự an ủi rất lớn, cô quyết định thứ Bảy sẽ về nhà một chuyến, đem hộp này đưa cho mẹ. Về phần số tiền trong thẻ, cô không biết có bao nhiêu nhưng giữ lại hay sử dụng thì tùy mẹ cô quyết định.

Đi ngang qua Lục Đảo, Thẩm Mộ dường như vô thức nói: "Nếu em ở đây, sẽ cách anh rất gần."

Hứa Kha giật mình, cảm giác bản thân mình không nên tới đây càng mạnh hơn, bởi vì cô không dám cam đoan có thể sẽ thường xuyên "ngẫu nhiên gặp mặt" anh hay không.

Bóng đêm yên tĩnh, trên con đường rộng rãi có rất ít xe qua lại, bóng chiếc đèn cao áp đổ dài xẹt qua ngoài cửa kính xe, nhanh như thời gian, không thể giữ lại được.

Đột nhiên, Thẩm Mộ mở miệng nói: "Chương Uyển Nhược còn có một người chị tên là Chương Phiên Nhược. tên của họ lấy từ câu "Phiên Nhược kinh hồng, Uyển Nhược du long." (câu thơ trong bài bài Lạc Thần Phú của Tào Thực)

Hứa Kha ngẩn người, cô không nghĩ tới Thẩm Mộ sẽ chủ động nhắc tới Chương Uyển Nhược. Nhưng thực sự hai cái tên này rất hay, nói vậy Chương Phiên Nhược cũng chính là một mĩ nhân.

Thẩm Mộ mỉm cười nhìn cô, "Em có biết tên hồi nhỏ của họ là gì không?"

"Là gì?"

"Chiêu đệ, dẫn đệ."

Hứa Kha kinh ngạc bật cười, "Anh nói bừa đúng không?"

"Mẹ anh là bạn thân của mẹ cô ấy." Thẩm Mộ dừng một chút, lại nói tiếp: "Chương uyển Nhược, là bạn gái của anh ởCanada. Nói chuyện nửa tháng rồi đá anh đi."

Hứa Kha quả thực không tin nổi: "Đá anh đi?"

Thẩm Mộ gật đầu, "Ừ, anh hận cô ấy."

Anh đem một chữ "Hận" nói ra như vậy, khẩu khí cũng dáng vẻ trêu chọc vui đùa, thần sắc lại mang vẻ bỡn cợt, không chút để ý, trong đó có một chút hận ý nào sao? Cho nên, bốn chữ "Anh hận cô ấy", có vẻ vô cùng buồn cười.

Hứa Kha thật sự không kìm chế được mà mím môi nở nụ cười.

Thẩm Mộ bất mãn liếc nhìn cô một cái, "Vui vẻ khi người khác gặp họa."

Hứa Kha nén cười, đánh giá anh, "Vì sao cô ấy đá anh?"

Không biết vì sao, vừa nghe thấy anh bị người ta đá, mặc kệ là thật hay giả vờ, trong lòng vô cùng vui vẻ, đương nhiên, phần nhiều còn có không tin, người đàn ông như vậy lúc nào cũng sẵn sàng đá người khác đi, thế mà cũng có lúc bị người ta đá ư? Rốt cuộc là vì sao, cô thật sự vô cùng tò mò.

Thẩm Mộ im lặng không nói.

Hứa Kha cảm thấy có lẽ anh không muốn nói. Bị con gái đá, mặt mũi có bao nhiêu xấu hổ cơ chứ, lại còn cả lòng tự tôn nữa. Đặc biệt với người tâm cao khí ngạo, lạnh lùng vô tình như anh.

Không ngờ, anh bất ngờ nói: "Bời vì cô ấy nhìn thấy một tấm ảnh trước mặt anh."

Hứa Kha tò mò hỏi: "Ảnh nào?" Hỏi xong cô lại có chút hối hận, sao lại hiếu kì về sinh hoạt cá nhân của anh ta như vậy.

Thẩm Mộ liếc nhìn cô một cái, tựa tiếu phi tiếu, không đáp.

Hứa Kha có chút hơi xấu hổ, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng kì lạ, MẠc Tân Cũ thế mà lại không biết quan hệ của Thẩm Mộ và Chương Uyển Nhược, điều đó không phải đã nói lên rằng khoảng thời gian sống ở nước ngoài kia, Mạc Tân Vũ và Thẩm Mộ rất ít khi qua lại sao? Hai người từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, cùng sống ở nước ngoài đáng lẽ càng phải thân thiết chứ, tại sao lại thành ra như vậy? Cô nghĩ mãi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra hai người trong khoảng thời gian đó.

Một lát sau, Thẩm Mộ nghiêm trang tổng kết: "Sau đó anh học giỏi hơn, không còn đặt tấm ảnh nào trong ví tiền nữa, những người phụ nữ bình thường đều rất hứng thú với ví tiền của anh."

Những lời này, Hứa Kha rất cảm động. Kẻ có tiền dường như đều không thích người khác vì tiền mới ở bên cạnh họ. Ví như Mạc Tiểu Tiểu, nhà cô ấy nhiều tiền như vậy, nhưng lại bần tiện muốn chết, tới ngân hàng làm một giao dịch viên bình thường, núi không hiện nước giấu đi. Mãi cho đến một ngày, ôm lấy toàn bộ công việc của chi nhánh ngân hàng, thiếu chút nữa đã khiến giám đốc ngân hàng lên cơn đau tim.

Xe rất nhanh đã đi tới gần Hổ Tây, di động Hứa Kha đột nhiên đổ chuông, là Lâm Ca.

"Tiểu Kha, đã muộn như thế này rồi sao em vẫn chưa về nhà?"

Hứa Kha nghe thấy vậy cso chút không vui. Không phải bởi vì Lâm Ca, mà là Lâm Dao, nếu không phải nó gọi điện thoại cho Lâm Ca, anh làm sao có thể biết cô vẫn đang ở bên ngoài?

Cô nhẹ nhàng nói: "Em đang ở trên đường, khoảng 10 phút nữa sẽ về tới nhà ."

Ngữ khí của Lâm Ca lộ vẻ lo lắng: "Từ khi em nói chuyện có trộm, trong lòng anh vẫn luôn rất lo lắng, em cẩn thận một chút, buổi tối không có việc gì thì đừng ra ngoài."

"Dạ, vâng."

Đột nhiên, Thẩm Mộ ngồi bên cạnh cao giọng nói một câu: "Tiểu Kha, chút nữa đi tới The Night đi."

Lâm Ca trong điện thoại dường như có chút bất ngờ vì có người đang ở bên cạnh Hứa Kha, thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"

Hứa Kha buồn lòng, Thẩm Mộ anh ta tuyệt đối là cố ý. Khi người khác nói chuyện điện thoại không được chen ngang là lễ nghi giao tiếp cơ bản nhất, làm sao anh có thể không biết chứ? Lớn tiếng như vậy, rõ ràng là muốn để Lâm Ca nghe thấy, lại còn nhắc tới The Night nữa, đó là câu lạc bộ tư nhân rất nổi tiếng, luôn là một nơi hẹn hò rất tốt.

Cô đành phải kể thật: "Thẩm Mộ đưa em về, em đang ở trên xe anh ta."

Lâm Ca à một tiếng, do do dự dự muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Khi nào em về đến nhà, nhắn tin cho anh."

"Vâng ạ."

Hứa Kha ngắt điện thoại, rất bất mãn lườm Thẩm Mộ một cái.

Dường như anh cảm nhận được, cho nên nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó nghiêm trang nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Hôm nay muộn rồi, lần khác đến The Night nhé."

Loại đồng hồ của anh là Piaget, trên mặt đồng hồ căn bản không có số, trong xe cũng không có đèn thì tại sao anh lại có thể nhìn thấy giờ? Hành động giấu đầu hở đuôi như vậy, cô khẽ cắn môi, thật sự rất muốn đánh anh một cái.

Xe đi vào ngõ nhỏ, Hứa Kha xuống xe.

Thẩm Mộ kéo cửa kính xe xuống, "Muốn anh đưa em lên trên không?"

Hứa Kha nói tiếng "Cám ơn" rồi đi vào bên trong.

Cho đến khi cô tới tầng 5, trong lúc vô tình từ trên cửa sổ hành lang nhìn xuống mới phát hiện xe của anh vẫn lẳng lặng dừng ở chỗ cũ. Kỳ lạ, tại sao anh vẫn chưa đi? Cô đứng trước cửa sổ muốn nhìn một chút, không ngờ đợi mãi cũng không thấy xe rời đi.

Cô đang cảm thấy kì lạ, đột nhiên dưới cầu thang truyền đến một tiếng bước chân.

Cô vội vàng quay đầu, đã Thẩm Mộ bước nhanh đi lên trên.

Khi anh nhìn thấy cô dường như mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mi mắt động đậy, lộ ra một chút ý cười.

"Em nhìn theo anh hay đang nhìn trộm anh?"

Hứa Kha đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu lấy chiếc chìa khóa trong túi xách, trong lòng buồn bực, tại sao lại gặp tình huống như vậy, tính hiếu kì của cô sao lại lớn như thế? Giờ thì tốt rồi, bị anh vừa vặn bắt quả tang, không biết trong lòng anh đắc ý đến cỡ nào, cười nhạo cô tới cỡ nào đây, nhất định anh sẽ nghĩ rằng cô đang nhìn trộm anh, cô đang tự mình đa tình đây, hừ.

Thẩm Mộ đứng ở trên cầu thang thấp hơn cô mấy bậc, tay nhàn nhã đút trong túi quần, ý vị sâu xa cười nói: "Anh chờ nửa ngày cũng không thấy phòng em sáng đèn, cho nên đi lên đây xem thế nào, thì ra..."

Những từ con lại anh cố tình không nói hết, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng biết. Mặt Hứa Kha bắt đầu nóng bừng, tìm đến nửa ngày cũng không có từ nào để phản bác lại.

Sở thích của Thẩm Mộ dường như chính là nhìn cô ở trong tình huống nào, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, sau đó, khi xoay người đi xuống dưới còn cố ý quay đầu nhìn cô một cái.

Hứa Kha chật vật mở cửa phòng ra, bước vào.

Lâm Dao từ trên ghế sô pha đứng lên, thản nhiên nói: "Chị về rồi à?"

"Ừ, em vẫn chưa ngủ sao?"

"Anh trai em lo lắng cho chị, bảo em chờ chị về."

Hứa Kha áy náy nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh trai Mạc Tiểu Tiểu, chơi hơi muộn chút."

Kì lạ, Lâm Dao không hỏi đông hỏi tây gì cả, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Hứa Kha đến công ty lập tức kìm lòng không được nhìn chăm chú về phía trước.

600xxx, xu thế vẫn cứ thất thường như cũ, Hứa Kha càng nhìn càng thấy chán nản. Trong báo cáo cuối ngày vào lúc giữa trưa, không ngờ lại là rớt giá đến vậy.

Bữa cơm trưa nay của Hứa Kha không hề có khẩu vị. Lòng rối loạn . Di động trong túi đổ chuông nửa ngày cô mới nghe thấy.

Vừa lấy ra đã thấy, lại là hạc đỉnh hồng.

Cô không muốn nhận, thế nhưng điện thoại vẫn cố chấp đổ chuông, ánh mắt của những người đồng nghiệp đều rất kì lạ.

Cô đành phải nhận điện.

Không ngờ Thẩm Mộ đi thẳng vào vấn đề, chỉ một câu nói: "Em thiếu tiền của anh, không quên chứ."

Hứa Kha tức giận nói: "Không quên. Đang định hỏi anh số tài khoản ngân hàng của anh là bao nhiêu."

"À, anh muốn tiền mặt. 6h chiều đưa đến tầng 36 tòa nhà Vân Đình." Nói xong, anh lập tức ngắt điện thoại, khẩu khí không cho người ta từ chối.

Hứa Kha cảm thấy con người này thật sự rất... quá đáng.

Đến hai giờ chiều, Hứa Kha rốt cục không thể chịu đựng 600xxx không, cắt thịt ra hai nửa, định chờ nó xuống giá thêm một chút nữa để bán ra.

Không ngờ, đến 2 rưỡi, đột nhiên có rất nhiều người nhiệt tình mua vào, kéo giá lên cao hơn hẳn.

Hứa Kha nhìn biểu đồ giống một chữ thập đỏ kéo dài, không khỏi cảm khái. Cổ phiếu này, quả thực giống hệt như tình yêu, khiến người ta không biết phải suy nghĩ thế nào.

7 điểm, Hứa Kha mới đi tới Vân Đình. Vừa vặn là giờ tan tầm, trung tâm thành phố tắc đường nghiêm trọng, Vân Đỉnh tọa lạc ở khu giao thương tài chính phồn hoa nhất, đã tắc lại càng thêm tắc.

Khu giao thương tài chính tấc đất tấc vàng, vân đỉnh giống như một thế giới thần tiên, tòa nhà 39 tầng nổi bật, độc lập với xung quanh, bên cạnh đều là các vườn hoa.

Bảo vệ ngoài cửa ngăn Hứa Kha lại, phải dùng chứng minh thư để ghi tên.

Hứa Kha lúc này đang đứng trên đất của tập đoàn Hoằng Thiên, bảo vệ trừng mắt nhìn cô, "Công ty họ 4 giờ rưỡi đã tan ca hết rồi . Cô đến bây giờ còn có ai ở bên trong chứ?"

Hứa Kha sửng sốt, 4 giờ rưỡi đã tan ca rồi?

Cô ngẩng đầu nhìn lướt từ tầng cao nhất xuống, thấy tầng thứ 36 có một thứ ánh sáng khác lạ, vì thế yên tâm cầm giấy thông hành, đi vào.

Thang máy dừng lại ở tầng 36, Hứa Kha phát hiện cả tầng này đều rất im ắng, nhưng tất cả các bóng đèn đều bật sáng .

Cô chậm rãi đi qua đại sảnh rộng lớn, bước qua vài văn phòng, phòng kinh doanh, phòng quảng cáo, phòng tài vụ, cuối cùng, đứng ở trước văn phòng của tổng giám đốc.

Cô gõ nhẹ cửa.

"Mời vào." Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp trơn tru của Thẩm Mộ.

Hứa Kha nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Thẩm Mộ ngồi trước một bàn làm việc làm từ gỗ tử đàn, phía sau là một bức tường bằng thủy tinh trong suốt, sao sáng rực rỡ, nơi đây là thực sự là một kiến trúc rất đẹp của cả thành phố, tháp hái sao.

Hứa Kha đứng ở khoảng cách xa hơn mười thước nhìn anh. Anh đeo một chiếc kính mắt, cơ thể khỏe mạnh, khuôn mặt kiêu ngạo lúc trước giờ lại có vẻ nhu hòa tuấn tú, dáng vẻ nho nhã lịch sự.

"Đến đây ngồi đi."

Anh tháo kính mắt xuống, từ sau bàn làm việc đứng lên, chỉ vào phía ban công trước bức tường thủy tinh.

Nơi đó bố trí thành một nơi uống trà truyền thống của Trung Quốc. Tranh thủy mặc, ghế tựa làm từ gỗ cây mây, vài cái cây nhỏ nhắn, trà cụ (dụng cụ uống trà) tinh xảo, một bức bình phong ngăn cách hai thế giới, xuất thế và nhập thế.

Hứa Kha đi qua đó, Thẩm Mộ kéo chiếc ghế mây ra, đối mỉm cười với cô: "Hồng trà hay trà xanh?"

"Trà xanh đi."

Thẩm Mộ đi vào trong một căn phòng.

Hứa Kha đánh giá văn phòng này, không thể không cảm khái, anh thực sự vô cùng hưởng thụ, cũng thực sự rất nhiều tiền.

Cô đứng dậy cởi áo khoác ra, đi đến treo lên chiếc móc quần áo chỗ bàn làm việc, khi xoay người ánh mắt cô vô tình rơi lên bàn làm việc của anh, hơi hơi ngẩn người.

Kính mắt anh thuận tay đặt lên mặt bàn, bên cạnh máy tính là một hộp đựng kính để mở làm lộ ra một bức ảnh bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play