Trở lại vị trí chủ thượng, chợt nghe Ngọc Lưu Ly nói với Mục Viễn:” Mấy năm này, quy định của anh hùng đại hội sửa đổi không ít, quả nhiên công minh, chính xác hơn. Bất quá trước kia xem thật kích thích, thời gian qua cũng nhanh thật. Ngươi xem, tên tiểu tử đằng kia, võ công tệ vậy còn lên đánh, nếu là lúc trước, chỉ sợ đều là cao thủ tiềm ẩn.”

Mục Viễn nói:” Ngươi xem người kia, chiêu thức rất cổ quái, cũng không phải là thiên phú, nhưng tư chất nhất định không tệ,”

Lúc này, phía sau chợt có người đứng lên, hướng Ngọc Lưu Ly hét lớn:” Dám nói tiểu sư đệ chúng ta như vậy, ngươi chết chắc rồi!”

Ngọc Lưu Ly quay đầu nhìn người kia, cười lạnh nói:” Các ngươi là người của phái nào, ta nói hắn chứ chưa nói ngươi.”

Phía sau đám nam tử đang đứng, xa xa phía trên đài là vị thiếu niên đang luận võ. Người phía sau không cách nào thấy lôi đài, đều đang rất bực mình. Kỳ lạ nhất là, cử chỉ của đám nam nhân này thật chẳng có giáo dục,ăn mặc lại hết sức quái lạ. Nhìn kỹ lại, ai cũng mi thanh mục tú, nhưng lại thiếu một chút khí chất.

Chu Sa nói:’ Đó là môn phái nào, nhìn thật kỳ quái.”

Mục Viễn nói:” Chắc là Huyền Thiên Hồng Linh. Mỗi người bọn họ đều đeo bên hông một “hồ lô độc”.

“A, đúng rồi.” Chu Sa hạ giọng nói:” Nghe nói cả môn phái này đều là nam sủng hậu cung, quan chủ Mãn Phi Nguyệt là một nữ nhân biến thái, tâm ngoan thủ lạt (độc ác), dùng độc hại người, ả ta thích để thuộc hạ ăn mặc kỳ dị, tất cả đều phải nuôi những loài vật có độc, phóng độc cổ. Mặc dù tính độc không bằng Thiên Nhai – Độc công tử, cố tình không bì với Qủy Mẫu – Cổ nương tử, nhưng nếu có dịp họ sẽ náo loạn mọi nơi, giết người như cỏ rác.

Tuyết Chi đến gần, nhỏ giọng nói:” Đây mới gọi là Tà giáo, sao mọi người lại chĩa mũi dùi vào chúng ta chứ?”

Hải Đường nói:” Lúc Trọng cung chủ còn tại thế, chúng ta là môn phái trung lập. Cung chủ thời trẻ giết người lung tung, người ta chỉ nói nhà họ Trọng nuôi toàn nghiệt tử. Thế là chúng ta biến thành “Tà giáo”, từ đó mọi người trong thiên hạ đều bắt đầu sợ võ công của cung chủ. Thiếu cung chủ, người sau này không giỏi cũng tốt, Trọng Hỏa Cung ta đỡ phải đứng mũi chịu sào.”

Mục Viễn nói:” Thực ra, nhìn chung Hồng Linh chỉ có Mãn Phi Nguyệt thân thủ không tồi, hôm trước vừa bại trong tay Nguyên Song Song, đứng thứ chín. Võ công của những đệ tử khác chỉ để lòe mắt thiên hạ, đánh nhau với họ rất dễ nắm phần thắng, nhưng nếu bàn về thắng bại, chỉ sợ đấu không lại họ.”

Ngọc Lưu Ly nói:” Ta nghe nói những người xếp hạng dưới đấu với Mãn Phi Nguyệt, chỉ có Thượng Quan Thấu là thắng được, không biết thực hư ra sao.”

Mục Viễn nói:” Đó là sự thật, Thượng Quan Thấu có cao nhân giúp đỡ, đã sớm luyện được một thân bách độc bất xâm.”

Ngọc Lưu Ly cười:” Thiên hạ làm gì có nhiều cao nhân đến vậy.”

“Ta đoán là Nguyệt Thượng nhị cốc chủ.”

“Nói bậy, ta nghe nói Nguyệt Thượng nhị cốc chủ suốt ngày ở lỳ trong cốc, ăn uống không trả bạc, mọi người trong cốc còn hận không thể đuổi hắn đi, chỉ có Thượng Quan Thấu vẫn giữ hắn lại …” Ngọc Lưu Ly bỗng nhiên đập tay một phát,” Nói không sai, ta đã nói mấy năm nay Thượng Quan Chiêu Quân càng ngày càng thần bí, thì ra là sắp siêu thoát thăng tiên rồi.”

Lúc này, người phía sau lại kêu lên:

“Ê, ê, ê, các người thì thầm cái gì?”

Trọng Tuyết Chi đang hăng hái nghe, lại bị quấy rầy, lập tức đứng lên nói:” Câm miệng!”

Những người đó vừa thấy Tuyết Chi thì cười ha hả. Trên mặt mỗi người đều lòe loẹt hình xăm, nhìn chẳng ra gì cả.

Lúc này, giọng nói một nữ tử truyền đến:” Đang cười cái gì vậy?”

“Đại nương này tự nhiên bảo chúng ta “câm miệng”, ha ha ha ha …”

Đại …. Nương?

Ngay sau đó, nàng cũng biết, đại nương là đang nói mình,

Một đám yêu nam (nam nhân yêu ma, quỷ quái) đứng ở giữa, bỗng nhiên vây quanh một bé gái, chỉ cao đến ngực bọn họ, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng mười hai tuổi. Làn da nàng không giống những đứa trẻ da trắng hồng hào khác, mà xanh xao nhợt nhạt. Còn đôi môi, chỉ là hai phiến lam sắc, cũng không đáng sợ lắm, nhưng nhìn thật quái dị.

Tuyết Chi thấp giọng nói:” Đừng nói ta biết, đây là Mãn Phi Nguyệt.”

Mục Viễn nói:” Chính là ả.”

Tuyết Chi nuốt một ngụm nước bọt không biết nên làm thế nào. Mãn Phi Nguyệt lại vô cùng thướt tha đi tới, hết sức thân thiết chạm vào Tuyết Chi:” Vị này chính là Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung?”

Tuyết Chi nhìn thấy đôi môi màu lam với làn da xanh xao ấy, theo bản năng thu tay lại.

Mãn Phi Nguyệt xấu hổ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại cười:” Đệ tử của ta nói chuyện thất lễ, đắc tội với Thiếu cung chủ, mong người thứ lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play