Trước kia, Tuyết Chi không phải chưa nghe qua, nhưng tận mắt chứng kiến  lại không thể tưởng tượng được.

Qua đêm hôm đó, Thượng Quan Thấu đã bị Trọng Tuyết Chi xếp vào danh sách người bị nàng ghét nhất, ba người, người thứ nhất là Lâm Phụng Tử, thứ nhì là Lâm Hiên Phượng.

Tuy nói vậy, Tuyết Chi cũng hối hận vì lỡ miệng. Chuyện riêng của Thượng Quan Thấu, nàng có tư cách gì xen vào hay đánh giá. Sáng hôm sau, nàng quyết định đến gặp Thượng Quan Thấu giải thích, Gõ cửa, giọng Thượng Quan Thấu bên trong nói mời vào. Tuyết Chi vừa đẩy cửa đi vào, liền thấy hắn đang ngồi uống trà, vạt áo trước ngực hơi trễ xuống, trước mắt còn hiện  ra xương quai xanh. Tuyết Chi đứng bất động ở cửa, lại bắt đầu nghĩ về chuyện đêm qua.

“Chi nhi?” Thượng Quan Thấu vội chỉnh lại quần áo, vội búi tóc lại, lấy Khổng tước linh trên bàn gài vào tóc, nhanh chóng búi tóc lại gọn gàng, “ …. Sao sớm vậy đã sang đây?”

Lần đầu tiên Tuyết Chi phát hiện, ba chữ “Thật xin lỗi” khó nói đến mức nào. Nhưng nàng chưa kịp nói gì, Thượng Quan Thấu đã nói: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

Thượng Quan Thấu lập tức đứng lên: “Đi thôi, huynh dẫn muội đi ăn.”

Tuyết Chi cuối đầu đi theo y xuống lầu, không nói được lời nào, ăn xong điểm tâm rồi yên lặng quay về phòng, ngay cả luyện võ cũng bỏ qua. Đến giờ cơm, Tuyết Chi lại cùng Thượng Quan Thấu xuống dùng bữa, nhưng không may, nàng lại thấy Xuân Dung ở lầu hai. Nhưng mà tính tình Xuân Dung ôn hòa đi rất nhiều, mặc dù hơi ngại ngùng, nhưng cô ta lại có chút nịnh nọt Tuyết Chi. Bị nữ nhân lúc trước còn vênh váo đối xử như vậy, Tuyết Chi có chút “thụ sủng nhược kinh”. Nhưng lúc thấy mặt Xuân Dung vẫn không cười, nàng lại nhớ đến nụ cười đêm hôm trước, nhất thời ăn không vô, liền tùy tiện ăn một chút rồi lên lầu.

Đêm nay, Xuân Dung không ở lại Tiên Sơn Anh Châu.

Một lúc sau, Thượng Quan Thấu lại gõ cửa phòng Tuyết Chi. Sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Thấu nói: “Huynh nghe Hồng Tụ nói, Xuân Dung mạo phạm muội, đúng không.”

“Không có đâu.”

“Nếu là thật, sau này huynh không bao giờ … gặp cô ta nữa.”

Tuyết Chi vừa nghe những lời này, cơn tức liền trỗi lên: “Sao huynh nói nhẹ nhàng vậy. Chuyện gì cũng làm rồi mà bây giờ huynh lại nói không gặp cô ta nửa, đừng nghĩ lấy muội làm bình phong chứ!” Vừa nói xong, muốn vả vào miệng mình một cái.

Thượng Quan Thấu trừng mắt nhìn Tuyết Chi một lúc, thật lâu sau, mới nói: “Ngày hôm qua, muội nhìn thấy cái gì?”

“Muội thấy … cởi quần áo.”

“Sau đó?”

“Sau đó Hồng Tụ tỷ tỷ gọi muội, muội đi khỏi.”

Thượng Quan Thấu nhẹ nhõm thở ra một hơi, kéo ghế gần một chút: “Chi nhi, có phải huynh làm muội sợ không?”

“Không có, muội chỉ giật mình một chút thôi.” Tuyết Chi trong tiềm thức lùi về sau.

“Có lẽ muội mới nhìn qua, thấy rất đáng sợ, nhưng sau này thành thân rồi, muội không thấy vậy nửa đâu.” Thượng Quan Thấu vẫn muốn đem việc này miêu tả một cách uyển chuyển nhất, “Tới lúc muội muốn bên cạnh một người. Thật ra chuyện này, là chuyện hai người ở cùng một chỗ thân mật, rất hạnh phúc, rất đẹp đẽ.”

Tuyết Chi cũng không nghe thấy, phát hiện nếu không nghĩ đếm đêm đó, vẫn có thể chấp nhận được. Sau đó, chú ý vào câu đầu tiên “Người mà muội muốn ở cùng”, liền nhớ đến cảnh mình nhào vào lòng Chiêu Quân tỷ tỷ mà cọ. Nhưng Chiêu Quân phu nhân đầu tiên là cẩn thận ôm nàng, nhưng hơn nửa đều là nàng trên lưng nhẹ nhàng ôm xuống.

Tuyết Chi trên mặt vừa đỏ vừa trắng, sau cùng nhịn không được mà nhào lên bàn, vùi mặt vào hai tay.

—– Trời ơi chuyện đó dọa người đến mức nào đây.

“Đúng vậy.”

“Thật ra nói với muội nhiều như vậy cũng không cần dùng đến, huynh có thể hiểu cảm giác của muội.” Thượng Quan Thấu than nhẹ một tiếng, “Sau này chỉ cần huynh đi cùng muội, sẽ không nói chuyện với nữ nhân khác. Chờ muội lớn một chút, hiểu chuyện rồi sẽ nói sau.”

Tuyết Chi vẫn im lặng.

“Chi nhi, đừng nghĩ nhiều nửa, biết chưa?”

Tuyết Chi đột nhiên ngồi xuống: “Sau này cũng không được.”

“Cái gì?”

“Sau này không được ở cùng với nữ nhân khác.”

Thượng Quan Thấu giật mình: “ Vì sao?”

“ ….. Chờ muội tiếp nhận được chuyện này, muội có thể tìm nữ nhân cho huynh, nhưng huynh không được trăng hoa, chọn cô nào phải cho muội quyết định, muội vừa ý huynh mới được tiếp xúc đó.”

Thượng Quan Thấu nhịn cười nói: “Nói vậy, không phải rất tùy hứng sao.”

Tuyết Chi nghĩ, chống cằm nói: “Thật ra muội cũng không biết huynh tìm nhiều nữ nhân như vậy để làm gì? Nếu chuyện đó thích như vậy, lấy một người vợ là được. Hơn nữa, Chi nhi đã nói rồi, muội sẽ hầu hạ huynh.”

Thượng Quan Thấu nhìn Tuyết Chi, không nói nên lời.

Tuyết Chi giơ tay lên trước mặt hắn lắc lắc: “Chiêu Quân tỷ tỷ?”

Thượng Quan Thấu lắc lắc đầu thật nhanh, đôi mắt màu hổ phách, nhưng lại trong suốt sáng ngời. Hắn nhẹ nhàng sờ đầu Tuyết Chi, khẽ mĩm cười: “Nghe lời muội. Sau này Thấu ca ca sẽ không liếc mắt đến nữ nhân khác, Chi nhi cũng không được vì việc nhỏ này mà nói ghét huynh, biết chưa?”

“À, chuyện đó.” Tuyết Chi rốt cuộc kiếm được một cái cớ tốt, “Thật ra ngày hôm qua muội nghe nói huynh đánh Hạ công tử một trận, giận quá nên …..”

Tuyết Chi hơi ngượng, nụ cười trên mặt Thượng Quan Thấu biến mất nhanh chóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play