Năm ngoái, Tuyết Chi và Lâm Phụng Tử gặp nhau ở đại hội luận bàn binh khí ở Thiếu Lâm. Tuyết Chi lớn hơn Lâm Phụng Tử hai tuổi, cho nên mọi chuyện đều nhớ rất kỹ. Lâm Phụng Tử từ lúc bốn tuổi đã bị đưa đến Linh Kiếm sơn trang, không có ấn tượng lắm với Tuyết Chi. Cho nên lần gặp mặt đó ở Thiếu Lâm, coi như là tái ngộ đối với Trọng Tuyết Chi, nhưng đối với Lâm Phụng Tử, đó là lần đầu gặp mặt.

Không biết phải do ông trời bất công hay không, ở đây chỉ nghe có tiếng của hai nàng, Phụng Tử mới mười bốn tuổi nhưng rất duyên dáng yêu kiều, ngay cả Tuyết Chi cũng nhịn không được mà nhìn cô ta một cái, rốt cuộc không khống chế được mà phớt lờ đi. Người mặc váy trắng kia đúng là đứa bé năm xưa, thấy Tuyết Chi liền hỏi tên. Tuyết Chi không thèm đáp lời, Hải Đường hộ pháp phải tay nàng trả lời. Phụng Tử tính cách ôn hòa, hay cười, khi cười lên như một đóa hoa, cô ta cười, nói trông cô rất quen mặt, gọi cô là tỷ tỷ được không.

Vì thế, Phụng Tử đã bị Tuyết Chi gán cho là “Da mặt dày”

Không cần biết Tuyết Chi có đồng ý hay không, từ đó về sau, Phụng Tử liền gọi cô là tỷ tỷ.

Lúc này, cô ta còn gọi như vậy, ánh mắt Tuyết Chi khẽ chớp một cái, khóe mắt giương lên cao:” Ai là tỷ tỷ ngươi? Ta không có phòng cho ngươi.”

Phụng Tử khẽ chau mày, vẻ mặt rõ ràng là bị tổn thương:” tỷ tỷ, đừng đối xử với ta như vậy.”

Phía sau, Nguyên Song Song đi đến trước đánh giá Tuyết Chi, cười lạnh nói:” Nha đầu ngang tàng này cũng đến à? Ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao.”

Phụng Tử nói:” Giáo chủ, tỷ ấy là Trọng Tuyết Chi, cung chủ Trọng Hỏa Cung.”

Rất nhiều người đang giương mắt muốn xem kịch hay.

Trọng Tuyết Chi nghĩ Lâm Phụng Tử nói như vậy, về sau, Nguyên Song Song nhất định bày ra vẻ mặt giả vờ, sau đó, lúc ả ta cùng Lâm Hiên Phượng đấu đá lẫn nhau, có lẽ sẽ cần sự giúp đỡ của Trọng Tuyết. Nhưng Nguyên Song Song không hốt hoảng, nghiêng đầu nói:

“À, hóa ra là con gái của Trọng Liên.”

Tuyết Chi nhìn chằm chằm vào cô ta, trong mắt nổi lên một ngọn lửa.

“ Cha ngươi đã qua đời rồi, còn đến đại hội anh hùng làm gì? Trẻ con thì nên về nhà trông coi linh vị cha để báo hiếu đi, nếu không, cha ngươi tạo nghiệt nhiều như vậy, không chừng ngươi lại phải gánh hậu quả đấy. Ta cũng không nói muốn ở chung phòng với ngươi, ta sẽ tự đi tìm —“

“Không cho phép ngươi sỉ nhục cha ta!”

“Ta không có sỉ nhục cha ngươi. Nhưng ngươi lại khi dễ đệ tử ta trước.”

“Đó là thù riêng của ta và Lâm Phụng Tử, không cần bà cô như ngươi tới nhiều chuyện!”

Nguyên Song Song vừa nghe đến hai chữ “bà cô”, mặt liền biến sắc, vươn tay định tát một cái. Nhưng bàn tay ả vừa cách gò má nàng một chút, đột nhiên dừng lại.

Cổ tay Nguyên Song Song bị ba ngón tay nắm lại. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Mục Viễn. Nhưng hắn thậm chí không thèm nhìn bà ta, chỉ nói:” Buông cô ấy ra”

Nguyên Song Song không thèm nhìn hắn. Nhưng bất kể bà ta kéo như thế nào, tay như bị gông xiềng không cách nào nhúc nhích được. Bà ta phải buông roi đang cuốn lấy Tuyết Chi, vung hướng Mục Viễn. Mục Viễn vung tay đón được roi, chiếc roi cuốn qua bàn tay hắn vài vòng. Hắn dùng lực nắm lại, tay kia vẫn không buông ra. Hai người bắt đầu phân cao thấp. Nguyên Song Song không địch lại Mục Viễn, một lúc sau trên trán liền lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.

Lúc này, bỗng có một cái bàn tính phóng đến tay hai người.

“Cứ tiếp tục như vậy, hai vị đều bị tước bỏ tư cách luận võ, hai vị có nghĩ đến chuyện này không?”

Người đang nói chuyện chính là ông chủ Tề. Nghe nói lúc xưa, cũng là một nhân vật phong vân, bây giờ bởi vì râu bạc tóc trắng, ít người biết khi xưa quyền thế như thế nào. Chỉ là quyền lực giảm đi, nhưng uy tín cũng còn, ông ta và người chủ trì anh hùng đại hội có quan hệ rất thân thiết, hơn nữa vẫn có giao kèo ba quy định, người tham dự không được gây sự ở nhà trọ, ai không tuân theo sẽ bị hủy tư cách tham gia đại hội.

Nguyên Song Song nghe vậy cũng phải bỏ qua.

Mục Viến hướng cô ta chắp tay, sau đó cùng Tuyết Chi về chỗ.

Vừa mới ngồi xuống, Tuyết Chi liền chỉ vào tay hắn, vội la lên:” Tay ngươi chảy máu.”

Mục Viễn nhìn lòng bàn tay, mu bàn tay rất nhiều chấm đỏ. Hắn dường như không biết đau, chỉ dùng khăn tay lau sơ qua. Tuyết Chi vội nắm cổ tay hắn:” Ngươi làm gì vậy? Không biết trên roi bà cô kia tẩm cái gì, lỡ trúng độc ngươi chết thì sao?”

“Yên tâm, ở đây còn rất nhiều người, bà ta không dám hạ độc lộ liễu vậy đâu. Mục Viễn nhếch môi cười:” Ăn cơm thôi”

“Không trúng độc cũng phải băng lại chứ, ngươi ngồi yên đi.” Tuyết Chi lấy thuốc trị thương trong người, rút cái nút đỏ ra, rắc một ít bột phấn lên tay hắn, lại lấy ra một cuộn băng vải, thay hắn băng bó, “Tốt rồi”

Mục Viễn nhìn sơ qua:” Thiếu cung chủ quả nhiên đi đâu cũng mang thuốc theo, thật khó tin.”

“Ha ha, ta ý hả, trước kia rất muốn làm một thần y, sau đó lại phải theo hai vị phụ thân bước vào giang hồ, khi họ bị thương, ta liền giúp họ băng bó, nếu như có người bắt nạt ta, bọn họ liền ra tay bảo vệ. Tiếc là võ công họ rất cao, ta chỉ được băng bó đúng một lần, chính là lúc ngươi đi hái cây tặng hai vị phụ thân, sau đó té từ trên cây xuống đó.”

Mục Viễn bỗng nhiên không cười nửa:” Thiếu cung chủ phải gánh vác trọng trách của Trọng Hỏa Cung, không thể nói năng bừa như vậy được.”

“Mục hộ pháp chỉ lớn hơn ta một tuổi mà nói chuyện cứ như ông cụ non ấy.”

“Thật không?”

Tuyết Chi còn gật gật đầu:” Thật mà.”

Phía lầu hai của khách điếm truyền đến một tiếng nói lớn:” Khinh Mi, đừng chạy! Đem trâm cài tóc của nương tử ta trả lại đây!”

Tại hành lang, một thanh âm trong trẻo cất lên:” Bây giờ không được, buổi tối kêu nàng ấy đến đi!” tiếng nói vang cùng với tiếng bước chân, một thiếu niên ngồi ở trên tay vịn lầu hai trượt xuống.

Tuyết Chi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Khinh Mi, lớn rồi, có phép tắc một chút đi!” Nam nhân ở lầu hai hô lên.

Người kêu Khinh Mi đang đối mặt với nam nhân kia, lắc lắc cây ngân trâm cài tóc nói:” Cảm ơn Phong bá bá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play