“Mẹ anh nói bà phải suy nghĩ một chút, sau đó mới nói cho anh biết quyết định của bà.” Vu Bồi Vũ hôn một cái lên mu bàn tay của cô, cầm ly trà bên cạnh lên, đút cho cô một ngụm, không uống liền sẽ nguội mất.

“Mẹ Vu có buồn không?” Dĩ nhiên, nhất định sẽ rất buồn. Người thân một nhà, lại còn vì tiền mà phản bội.

“Khó tránh khỏi. Bà luôn thương anh trai của anh. Mấy năm trước, cũng bởi vì thương hiệu mà anh trai của anh đã náo loạn một lần. Nhất thời, bà mềm lòng khuyên giải, nhưng không nghĩ rằng anh trai của anh không học bài học kinh nghiệm. Mỗi lần tới bây giờ lại càng tệ hại hơn.” Đột nhiên Vu Bồi Vũ cảm thấy rất bùi ngùi.

Thẩm Uất Lam chỉ biết nắm chặt tay của Vu Bồi Vũ.

“Thật ra thì anh cũng không cảm thấy anh ấy muốn thương hiệu hay nhà hàng của anh. Anh ấy chỉ muốn một số tiền để có thể cứu vãn công ty của anh ấy…” Vu Bồi Vũ trở tay nắm chặt tay của Thẩm Uất Lam. “Anh chỉ là không hiểu, nếu anh ấy ngồi xuống thương lượng đàng hoàng với anh, anh cũng chưa chắc không chịu ứng ra một số tiền cho anh ấy, tại sao anh ấy không muốn bàn bạc với anh, ngược lại làm ra những chuyện tổn thương như thế này? Là vấn đề mặt mũi? ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Hay là tức nước vỡ bờ? Cứ cho rằng anh sẽ đưa thương hiệu ChezVous cho anh ấy, cho anh ấy chi nhánh, cho anh ấy một số tiền lớn để cứu vãn sự nghiệp thì như thế nào? Tình cảm anh em của tụi anh sẽ còn như trước hay sao? Mấy năm nay anh ấy chẳng hề quan tâm đến mẹ làm sao mà bù đắp cho nổi?”

Thẩm Uất Lam không nói nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn anh, muốn mượn nhiệt độ của bàn tay truyền thêm sức lực cho anh.

“Thật ra có lúc anh rất tức giận, rất muốn đọ sức với anh của anh, xem công ty tràn ngập nguy cơ của anh ấy ngã trước hay là nhà hàng của anh ngã trước. Nếu không phải vì biết mẹ anh sẽ đau lòng, anh cũng sẽ không kiêng kỵ anh ấy…”

Vu Bồi Vũ đột nhiên bật cười rồi đưa tay lên sờ sờ má cô, nói: “Uất Lam, em xem, trên thế giới này, vẫn chỉ có thể dùng tiền mới có thể giải quyết được vấn đề; không có tiền, có vài người đuổi không đi, có chút tình cảm, chính là đổi đi không trở lại… Uất Lam, em chưa bao giờ sợ hãi cũng chưa từng hoài nghi sao? Có lẽ anh đối tốt với em, cho em mượn một số tiền lớn, chỉ là vì muốn lên giường với em, muốn em phải nghe lời anh, để anh tự tiện đòi hỏi?”

“Điên quá đi… anh muốn đàn bà chỉ cần ngoắc tay thì có, cần gì phải tốn công tốn sức muốn em?” Thẩm Uất Lam kéo bàn tay kia của anh trên má mình xuống, đưa tới miệng, cắn mạnh một cái.

Hành động tức giận của cô khiến Vu Bồi Vũ bật cười.

“Bây giờ anh ngoắc tay là em sẽ đến sao?” Vu Bồi Vũ ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía cô, tròng mắt sâu thẫm xinh đẹp nheo lại một cái mập mờ khiến chân của Thẩm Uất Lam gần như mềm nhũn ra.

“Em, hôm nay… trên người em… anh sẽ không nghĩ tới…” Thẩm Uất Lam không tự chủ nắm chặt cổ áo trước ngực, khẩn trương nuốt nước miếng, nói không xong một câu ngập ngừng lủng củng.

Trên người cô vẫn còn dấu răng và vết tích của Thẩm Trọng Kiệt để lại… Cô biết tối hôm qua Vu Bồi Vũ đã nhìn thấy, nhưng không nghĩ anh sẽ muốn bộ dạng như vậy của cô. Ít nhất cũng chờ dấu vết phai mờ thì cô mới có thể đối mặt với anh một cách dễ chịu một chút…

“Cởi ra, cho anh xem.” Vu Bồi Vũ lấy tay đang chắn trước ngực của cô ra, kéo vải vóc cô đang mặc trước ngực, giọng nói trầm thấp quyến rũ rất rõ ràng, không phải ra hiệu ngầm.

Đây nhất định là quy định phản ứng nào đó. Lỗ tai của cô đã sớm quen thuộc tiếp thu mỗi chỉ thị ngọt ngào của Vu Bồi Vũ.

Vì vậy trước khi Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng, hai tay của cô đã sớm hành động trước cô một bước, cởi ra cổ áo khoác không đúng mùa trên người của cô.

Vu Bồi Vũ nhìn nửa thân trần xinh đẹp với áo lót viền tơ của cô, đè ngã cô trên ghế sa lon, nghiêng người, dùng miệng phủ lên những giấu vết cô không muốn anh nhìn thấy, dịu dàng hôn hít, liếm mút, lưu lại dấu răng của anh, giống như bá đạo tuyên bố dấu vết này là của anh hôn qua.

Người phụ nữ của anh, chỉ có thể để anh hôn, chỉ có anh mới có thể hôn.

“Chỉ có dấu vết của anh.” Vu Bồi Vũ cởi nút áo lót sau lưng của cô ra, ném sang một bên, bàn tay nắn bóp bộ ngực mềm mại tròn trịa của cô, vừa thô lỗ lại vừa vuốt ve thương yêu, khiến Thẩm Uất Lam rên khẽ một tiếng.

Vu Bồi Vũ hôn lên đôi môi hồng của cô, đưa lưỡi thăm dò trong miệng cô. “Uất Lam, chỉ có anh lưu lại dấu vết trên người em… Em thật thơm, thật mềm… Làm sao anh không ham muốn đây? Không lúc nào mà anh không muốn em…”

Rõ ràng chính là một chuyện giống nhau, nhưng do hai người đàn ông khác nhau hành động, lại tạo ra hai phản ứng hoàn toàn khác nhau…

Vu Bồi Vũ vừa vuốt ve đụng tới mắt cá chân của cô, Thẩm Uất Lam liền tự động nâng chân lên, vòng qua eo của anh.

Cơ thể cô lúc nào cũng hoan nghênh anh, vội vàng, thiết tha quấn lấy anh, đón nhận anh, nuốt chửng lấy anh…

Những lúc ở chung với Vu Bồi Vũ, cô luôn cảm giác mình giống như loại người tình phóng đãng sa đọa…

“Bồi Vũ, em thật thích anh.” Thời khắc Vu Bồi Vũ tiến vào cơ thể cô, cô giãn mày ra, cắn môi dưới, ưỡn người lên, trao anh một nụ cười rực rỡ tươi sáng nhất. “Em yêu anh, thích được ân ái với anh, thích anh ham muốn em, cũng thích anh yêu em. Bồi Vũ, em thật yêu anh…”

“Suỵt.” Vu Bồi Vũ hôn lên miệng cô đã nói quá nhiều hôm nay, thì thầm bên tai cô, bắt đầu một trận hoạt động mãnh mẽ kịch liệt khác.

Anh đã nghe và hiểu, mặc dù cô chưa đồng ý gả cho anh, nhưng sự khác thường hôm nay của cô khiến anh khắc ghi những điều đã nghe được.

Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, cho nên anh chiếm lấy cô, lấp đầy cô, cùng cô lên đỉnh thiên đàng.

Chỉ có cô, cũng chỉ có thể là cô.

Thẩm Uất Lam vốn thừa nhận, có lẽ cô vẫn còn ôm trong lòng một loại ý niệm, nếu như mẹ Vu không thích cô vì một điều gì đó, hay là suy nghĩ cô không thích hợp với Bồi Vũ, trèo cao không xứng với nhà bọn họ, cô liền có thể bỏ đi thản nhiên, tránh cho mình cảm giác hèn mọn một lần nữa. Cô không thèm nghĩ tới cũng như không lo lắng tương lai giữa cô và Bồi Vũ sẽ như thế nào. Chỉ cần đơn giản suy nghĩ tìm cách làm sao có thể kiếm đủ tiền hoàn lại cho Vu Bồi Vũ là tốt rồi.

Cũng có thể, ham muốn từ trước tới nay của cô chính là sự thoải mái và sa đọa trá hình này?

Cho nên khi cô chuyển vào nhà của Vu Bồi Vũ, phát hiện mẹ Vu bởi vì không có con gái mà cảm thấy tiếc nuối, rồi lại rất hợp rơ với cô thì cảm giác trong lòng có chút khó phân biệt.

Mẹ cô mất sớm, nếu như cô và mẹ Vu bất đồng ý kiến, cô cũng có thể dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng mẹ Vu gần như cảm thấy cô là một người con gái hoàn mỹ, đáng để làm con dâu, càng ngày càng yêu thương cô.

Cô và mẹ Vu một người trên lầu, một người dưới lầu, vừa thân cận, lại có chút xa cách vừa phải. Nói tóm lại, không khí chung đụng hài hòa dung hợp đến nổi Uất Lam cảm thấy cô tìm không ra bất kỳ lý do nào khác để chôn mình trong vỏ bọc đầy tự ti và bất an.

Cho nên, ôi…

Tầm mắt của cô rơi trên bản hợp đồng cho thuê căn hộ mà cô đã từng ở. Ôi, miệng thở dài, không biết đây là hạnh phúc hay bất đắc dĩ. Đè nén những suy nghĩ lung tung, lẳng lặng nghe Vu Bồi Vũ kể chuyện anh trai của anh.

Căn hộ đã cho người khác thuê, cô muốn tránh cũng không có đường để lui…

“Nói tóm lại, mắt mẹ anh sưng mấy ngày rồi, em cũng nhìn thấy mà. Hình như bà có bí mật đi tìm anh của anh để nói chuyện, hỏi cho ra lẽ rốt cuộc anh ấy gặp phải khó khăn gì, cần bao nhiêu tiền, mọi người thành thật nói ra, không nên vì tiền mà tổn thương tình cảm.

“Sau đó thì sao?”

“Thái độ của anh ấy vẫn còn rất cứng rắn. Mẹ anh cảm thấy có lỗi với anh. Nếu sớm biết, năm đó bà đã không mềm lòng, để quyền thương hiệu trong vòng tay nắm của anh trai anh. Hơn nữa, anh đã thanh toán cho anh ấy một khoản tiền, không nghĩ tới ngày hôm nay bộ dạng của anh ấy lại ra thế này…” Nhìn mẹ buồn bã như vậy, trong lòng Vu Bồi Vũ cũng đau không kém.

“Ưm, vậy phải làm gì bây giờ?” Vu Bồi Vũ không thể nào phân chia chi nhánh của ChezVous, anh trai của anh lại không thông hiểu chuyện quản lý kinh doanh nhà hàng, đưa cho anh ấy thì cũng chỉ trơ mắt nhìn chi nhánh đóng cửa mà thôi… Không lẽ phải đổi thương hiệu thật sao?

“Không biết làm sao, thì thôi đổi thương hiệu vậy!” Vu Bồi Vũ mỉm cười nói, biểu hiện trên mặt như đã định liệu trước, giống như anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới có thể đề ra quyết định tốt nhất.

Thẩm Uất Lam ngẩn người ra, không thể tin, hỏi: “Có thật không?”

“Thật. Anh đã bàn bạc với các quản lý cửa tiệm, chậm nhất là tháng sau sẽ tung tin tức ra ngoài.”

“Tốt như vậy sao?” Thẩm Uất Lam lo âu hỏi.

Vu Bồi Vũ nhéo gương mặt thoạt nhìn trông rất phiền não của cô: “Anh không thích người khác uy hiếp anh, cũng như không thích bỏ ra bất kỳ xu nào vì chuyện mà anh không nguyện ý làm, lại càng không muốn nhìn thấy mẹ anh vì chuyện này mà đau lòng tự trách. Anh nghĩ, mới bắt đầu nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mạng lưới truyền thông bây giờ phát triển như vậy, cho dù chúng ta đổi tên tiệm và thương hiệu cũng không ảnh hưởng quá nhiều về mặt buôn bán.”

Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ kinh ngạc, không mở miệng nói được câu nào.

Cô vẫn cho rằng Vu Bồi Vũ mềm lòng, không ngờ lúc anh cứng rắn lại quyết liệt như vậy.

Vu Bồi Vũ tình nguyện lui về mấy bước nhưng cũng không muốn dung túng nuôi dưỡng kẻ gian, không muốn chịu thiệt thòi với những điều kiện vô lý mà anh trai của anh đã đưa ra. Anh thà ra tạo dựng một vương quốc mới cho mình một lần nữa.

Cô cảm thấy, Vu Bồi Vũ thật sự là một người tốt đáng được ca tụng. Anh nói, anh không thích xài tiền vào những chuyện anh không nguyện ý làm, cho nên lúc ban đầu anh nguyện ý giúp đỡ cô, là đã suy đi xét lại nhiều lần, thận trọng suy tính xem cô có đáng giá hay không, mà không phải là vì trái tim đồng cảm lan tràn?

“Tháng sau em sẽ trở lại làm việc.” Đột nhiên Thẩm Uất Lam lên tiếng.

“Anh biết, em đã nói hơn trăm lần rồi.” Vu Bồi Vũ buồn cười, cúi đầu hôn lên gò má của cô.

Thẩm Uất Lam không cần phải nói anh cũng biết. Cô muốn trở về phấn đấu với anh. Thời gian đầu lúc mới vừa đổi thương hiệu, nhà hàng không biết sẽ xảy ra biến hóa gì, cho nên cô muốn cố gắng đứng chung trận tuyến đầu tiên với anh.

Cô không muốn ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, không cam lòng để anh bảo vệ mình. Cô cũng muốn che gió che mưa cho anh, làm sao anh mới hiểu đây?

“Thế nào, không hỏi anh tiệm mới tên gì à?” Vu Bồi Vũ buồn cười nhìn cô hỏi.

“Đã nghĩ ra chưa?” Không thể tưởng tượng được, thời gian này cô lẳng lặng đợi chờ trong nhà, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Đương nhiên, bàn bạc nhiều lần, tiếp thu ý kiến của mọi người, tất cả công nhân viên chức bỏ phiếu thông qua.”

“Tên là gì?”

“Ciel-Bleu.”

“Có ý nghĩa gì?” Thẩm Uất Lam hỏi. ‘ChezVous’ dịch sang tiếng Trung có nghĩa là ‘Nhà của bạn’, còn ‘Ciel-Bleu’ có nghĩa là gì?

“BlueSky.” Vu Bồi Vũ vuốt tóc cô, mỉm cười hôn lên gương mặt ngây ngốc của cô, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm.

Ciel-Bleu? Ciel-Bleu. . . Trời xanh. . . Uất Lam?

Cái gì? Tại sao nụ cười nhàn nhạt trên môi vừa rồi của Vu Bồi Vũ lại khiến gò má của cô nóng bừng lên. Dường như anh rất hài lòng khi nghe cái tên này có chút liên quan với tên cô, dù chỉ một chút như không đáng nhắc tới.

Ghét! Thẩm Uất Lam ngã xuống giường, vùi mặt thật sâu vào trong gối.

Ciel-Bleu thì Ciel-Bleu, làm gì phải đỏ mặt chứ... Đáng ghét…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play