May mắn, may mắn, thật may mắn là hắn không nhận ra.
Treo lên nụ cười hoàn mỹ, Mai Vũ nghiêng đầu nói: “Vị công tử này nói đùa, ta nhớ ta chưa từng gặp qua công tử.”
“Mai Vũ, này, có trò vui nè.” Đúng lúc này, tiếng của Mục Vô Ca lại vang lên đằng sau.
Lông tơ của Mai Vũ dựng thẳng hết lên.
Mẹ nó! Mục Vô Ca ngươi chán sống sao!
Không biết hiện tại cô nương ta đang ở giây phút nguy ngập, ngộ nhỡ ngươi bị người ta nhận ra, vậy ta cũng bại lộ đó.
Xoay người, Mai Vũ vội vàng đi tới chỗ của hắn.
Đông Thần Hạo nhìn thấy bóng dáng của Đông Thần Thanh Vân trong đám người.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ra vậy.
Bảo làm sao lại cảm thấy đã gặp nhau ở đâu đây.
“Thì ra Tiêu Lộng Vũ là một cô nương, hơn nữa còn tên là Mai Vũ sao.” Đằng sau truyền đến giọng nói khiến người ta chán ghét.
Mai Vũ khó chịu, vô cùng khó chịu.
Hừ, Mai Vũ nàng đứng đoan chính, ngồi cũng đoan chính, cho dù nói tên giả, nữ giả nam trang thì có làm sao.
Xoay người, Mai Vũ ngẩng đầu lên, quăng một câu: “Cô nương tên Mai Vũ, lúc nữ giả nam trang thì gọi là Tiêu Lộng Vũ. Làm sao, không phục à? Không phục thì đi mà đụng tường Nam ấy.”
Trong đám người, bóng dáng màu đỏ quăng những lời này xong liền xoay người rời đi.
Đông Thần Hạo cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay.
Mỉm cười.
Mai Vũ sao, ta nhớ kỹ.
Đêm rực rỡ pháo hoa, luôn là một ít quấn lấy nhiều.
Giờ phút này, quấn quýt trong lòng Đông Thần Hạo, là một nữ tử hồng y như lửa.
Bóng nàng giống như chứa ánh sáng màu đỏ, hoa đăng trong tay khẽ đung đưa, tóc đen tung bay, dáng vẻ xinh đẹp, khắc thật sâu vào trong lòng hắn.
Mai Vũ đá Mục Vô Ca một phát.
Mục Vô Ca vôi tội kêu to: “Sao lại đá ta!”
Hắn lại chọc nữ nhân chết tiệt này ở đâu rồi!
Mai Vũ liếc mắt, nhún vai: “Bởi vì ngươi đẹp trai.”
Hoa Tử Nguyệt kéo nàng qua, chỉ lên trên đài, cười nói: “Đây.”
Mai Vũ nhìn qua, trên đó treo vài cái trống lớn, và cả một băng lụa màu rất dài, phía trước đặt một cái bàn, trên bàn là văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên).
Mai Vũ không hiểu, hỏi hắn: “Đây là làm gì?”
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Đêm nay là tiết hoa của Giang Nam. Giang Nam có phú hào, lấy bảo bối quý giá cất giấu của mình là ngọc bội Song Phi Thải Điệp ra, yêu cầu hai người tổ hợp dùng trống này tấu nhạc, lấy lụa này múa, sau đó vẽ một bức họa, mới có thể lấy được bảo vật đó.”
Ánh mắt Mai Vũ bắt đầu lóe sáng, cười sáng lạn: “Song Phi Thải Điệp, là hai khối ngọc bội sao.”
Mục Vô Ca chen vào, nói: “Đúng vậy, là hai khối.”
Nụ cười dần dần ngoác lên mang tai, Mai Vũ quay sang Thanh Vân, giống như một con sói xám lớn.
Thanh Vân nhìn ánh mắt của nàng, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Run run hỏi: “Làm, làm gì vậy?”
Làm sao lại cảm giác ánh mắt của nữ nhân này, thật gian trá chứ.
Mai Vũ liếc mắt, kêu to trong lòng: Đương nhiên là ----- bắt ngươi đi lên kiếm bảo vật rồi!
Đông Thần Thanh Vân đáng thương, vẫn chưa biết mình đang bị người ta tính kế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT