“Tiểu Khải này, ta mệt mỏi rồi… chúng ta chia tay đi.”

Trong quán bar yên lặng như thế, một câu nói này của Tạ Cường lại giống như tiếng sấm bên tai Trương Khải Khải.

Tạ Cường không biết Trương Khải Khải uống rượu ở quán bar nào, hắn tìm hết quán này sang quán khác, càng tìm tâm lại càng lạnh, thống khổ không sao chịu nổi. Cuối cùng, hắn cũng tìm được Trương Khải Khải trong một quán bar tương đối nhỏ.

Buông ly rượu trong tay, quay đầu nhìn Tạ Cường: chiếc áo sơ mi đã ngả màu bụi đường, gương mặt hốc hác trắng bệch, râu tóc lỉa chỉa loạn thất bát tao… Ngươi rất lo lắng cho ta đi? Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã từ nước Mỹ đuổi đến nơi này, chắc là do Tiêu Kỳ báo cho hắn biết nhỉ… Trương Khải Khải lơ đễnh cười cười.

“Tốt, vậy chia tay thôi.” Cái biểu tình vô thưởng vô phạt trên mặt Trương Khải Khải làm Tạ Cường cảm giác mình chỉ như thằng ngốc. Liều mạng chạy đi tìm y, tìm được rồi thì lại là cái kết quả này.

Gật gật đầu, dứt khoát xoay người ly khai. Không biết hắn mất bao nhiêu khí lực mới ra khỏi quán bar được nữa, đứng ở nơi phố xá sa hoa tràn ngập ánh đèn, hai hàng nước mắt bỗng tuôn rơi. Cứ đơn giản như thế là không còn yêu nữa sao? Hay là từ lúc ban đầu ngươi đã xem nó như một trò chơi? Trương Khải Khải, ngươi con mẹ nó đúng là đồ hỗn đản!

Sau khi Tạ Cường rời đi, Trương Khải Khải vẫn ngồi đấy, yên tĩnh uống rượu.

“Hey, cậu đẹp trai, một mình à?” Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tiến đến.

“Ha ha, đang chờ người.”

“Ô, thôi vậy, chào nhé.”

Ôm lấy ngực, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thế tuôn như mưa… Mãi đến khi nhịn không được gục xuống mặt bàn, y thống khổ cắn môi, cắn nát đôi môi đến đổ máu.

Sao phải khổ như vậy chứ? Rõ ràng là yêu đến mức có thể vì hắn mà chết, lại làm bộ như không sao cả… Thế nhưng, hai chúng ta đâu thể cùng một chỗ được a…

.

.

.

Dương Vũ Thanh và Triệu Trác lại lần nữa trở về câu lạc bộ. Hiện tại mọi công việc sự vụ gì phát sinh cơ hồ đều do Dương Vũ Thanh ra tay quản lý, Tưởng Minh từ sau khi kết hôn đều dán dính lấy Mập Mạp không buông tay, quăng luôn cả câu lạc bộ không thèm chỉnh lý.

Triệu Trác cực kì không đồng ý với việc này. Dương Vũ Thanh bận tối mắt tối mũi, hắn cũng chẳng có người ở bên, buồn bực vô cùng a!!!

Đơn giản là trừ bỏ thời gian lên thực đơn làm đồ ăn ra, tất cả khoảng thời gian của y đều là chui vào văn phòng của Dương Vũ Thanh mà khanh khanh ta ta.

.

.

.

Việc kinh doanh của Tiêu Kỳ càng ngày càng lớn, thời gian xã giao bên ngoài càng ngày càng nhiều, tuy là không hề sợ y ở bên ngoài làm chuyện xấu nhưng An Tạp vẫn thấy lo lo trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rưỡi, vậy mà người vẫn chưa trở về. Nhăn mặt nhíu mày tắt TV, chạy ra sô pha nằm chờ.

Chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng cửa xoèn xoẹt mở ra.

“Ngươi… còn chưa đi ngủ à?”

“Ân, đang chờ ngươi đây.” Đưa tay dụi dụi mắt, chết tiệt, lại đi uống rượu!

Tiêu Kỳ cởi áo khoác trực tiếp vào nhà tắm. Vài phút sau, tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài liền bị An Tạp chạy nhào qua ôm lấy.

“Uy, ngươi làm cái gì vậy?”

“Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa… Đêm nay được không?”

“Ta mệt lắm, để hôm khác đi.” Tiêu Kỳ ngáp một cái như để chứng minh y thật sự mệt chết đi được.

An Tạp bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Tiêu Kỳ lên giường, đắp chăn cho y.

“Ngủ đi.” Khi đứng dậy muốn đi thì Tiêu Kỳ bắt lấy cổ tay hắn.

“Ngươi… đi đâu?”

“Ta đi tắm một cái.”

Mặt Tiêu Kỳ đỏ bừng lên, khẽ buông tay hắn ra. An Tạp thấy thế chỉ có thể thở dài, xoay người vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước ào ào, Tiêu Kỳ bỗng thấy ngực mình thật khó chịu. Tự bản thân y cũng biết trong khoảng thời gian này mình bề bộn nhiều chuyện mà lơ là hắn…

Đứng dậy bước vào phòng tắm.

“A! Ngươi… ngươi vào đây làm chi?” An Tạp xấu hổ vội giơ tay che đi hạ thân mình còn đang trướng đại, nước lạnh làm cả người hắn run run.

Tiêu Kỳ nâng tay vặn tắt vòi nước, cởi áo sơ mi ra ôm lấy An Tạp: “Ngốc ạ, ta biết mấy ngày nay không quan tâm đến ngươi, rất khó chịu phải không?”

“Ân.” An Tạp cũng quay người ôm chặt lấy Tiêu Kỳ.

“Vậy là ngươi cứ tắm nước lạnh như vậy sao? Cứ làm vậy hoài rồi sẽ bị liệt dương đó.”

“A? Nghiêm trọng đến thế à?”

“Đương nhiên, về phòng đi.”

“Ừ.” Ôm lấy Tiêu Kỳ, hung hăng hôn một ngụm.

An Tạp là một con động vật đơn bào, chỉ cần Tiêu Kỳ thương hắn, không bỏ bê hắn, vẫn nói lời thương yêu với hắn, thì thế giới này vẫn đẹp.

.

.

.

“Gọi ba ba nào.”

“A… ba… ba”

“Oa, thật ngoan!” Tề Thiên ôm lấy bé con xoay một vòng, nhưng cảm giác chóng mặt khiến y loạng choạng suýt ngã.

Từ đằng sau một đôi bàn tay to lớn ôm choàng lấy cả hai.

Bé con này là hai người nhận nuôi từ cô nhi viện, mới chỉ có một tuổi, trắng nõn mập mạp, đáng yêu đến mức làm cho người ta không muốn buông tay. Vì sao lại có người nhẫn tâm đem bé con đáng yêu như thế bỏ lại cô nhi viện chứ?

“A Kiền…”

“Cẩn thận chứ, ngốc quá!” Mục Kiền khẽ nhéo cái mũi Tề Thiên.

“Nga, ha ha… Thất Thất đã có thể gọi ba ba rồi đấy, không tin ta để nó gọi cho ngươi xem.”

“Thất Thất, gọi ba ba nào.”

“Ba… a, ba…”

“Ngoan, cục cưng ngoan lắm!”

“Thất Thất gọi ta là ba ba, vậy nó gọi ngươi là cái gì?”

“Ơ…” Hai người cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, bé con đang trừng lớn đôi mắt to ngây thơ nhìn lại cả hai.

“Ma…ma”

“A?!?” Mục Kiền lẫn Tề Thiên đồng thời sửng sốt, chẳng ai dạy bé con cái này hết nha, sao bé biết tự gọi mama? Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là do mấy cô ở cô nhi viện dạy.

Mục Kiền nhìn hai bảo bối thiên hạ trước mắt, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào đến khó tả, liền vương tay kéo cả hai vào lòng.

“A, cẩn thận cục cưng a!” Tề Thiên bất ngờ vội ôm chặt lấy bé con bảo bối.

“Ta sẽ cẩn thận.” Mục Kiền cười ái muội.

Thất Thất nằm trong lòng Tề Thiên, đôi mắt to cứ đảo qua đảo lại hai vị đại nhân to lớn.

.

.

.

“Ngươi nói xem ngươi đến tột cùng là muốn đùa vui đến khi nào đây a? Mỗi ngày đều đến dây dưa ta…” Lý Tuyết đang ngồi trong sân đan áo len. Bà Tưởng đã về Mỹ từ bao giờ rồi, nàng cũng lên thành phố, trở về với ngôi nhà thuê quen thuộc của mình. Kết quả là ngày đầu tiên trở về liền nhìn thấy anh chàng hàng xóm đổi thành một cậu chàng ngoại quốc từ lúc nào không biết. Mà cậu chàng ngoại quốc này nào có phải ai xa lạ gì, chính là Adam.

“Tôi… tôi muốn cưới cô làm thê tử…”

Đầu kim đâm vào tay nàng: “Ai da! Ngươi làm ơn đừng có đem mấy câu chọc ghẹo nước ngoài ra áp dụng ở Trung Quốc được không? Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, tên nhau còn chưa biết nói gì đến kết hôn?”

“Tên tôi là Adam, còn cô là Lý Tuyết. Tôi có đi hỏi mọi người xung quanh rồi.” (bạn này dễ thương quá =)))

“Này, ngươi không phải nói thật đấy chứ?”

“Đương nhiên là thật! Tôi có thể thề với Thượng Đế.”

Buông chiếc áo len trong tay, Lý Tuyết đứng lên, nhìn Adam từ trên xuống dưới, sau đó xoay người vào nhà, chỉ chốc lát sau đã đi ra, trên tay vác theo cây củi dày cả tấc.

“Cô… cô muốn làm gì a? A! Không được bạo lực gia đình! Oh~ Oh my God!” Xoa xoa cái mông bị đánh đau, Adam nở một nụ cười đắc ý. Con gái Trung Quốc thật sự rất đáng yêu, lúc tức giận lên thì nhìn y như búp bê – mặt nghiêm lại, ánh mắt trừng lớn, lại còn rất bạo lực nữa~~ Ây da, đây là báu vật nha, cô gái như vậy biết đi đâu tìm cho được người thứ hai giống vậy đây, phải canh chừng cho tốt, không được để người khác đoạt đi mất!

Thế là từ nay về sau, cả khu phố đều biết Lý Tuyết có người bạn trai mắt xanh mũi lõ, vui vẻ thiện lương lại hay giúp đỡ người khác.

Mà mấy bà cô nguyên bản còn định giới thiệu con cháu trong nhà cho nàng cũng dần dần đánh mất cái ý niệm này trong đầu.

.

.

.

“Mập Mạp, mau lại đây xem bóng đá nha! Là Tây Ban Nha với Argentina đó.”

“Nga, chờ ta một lát.” Mập Mạp lưu lại chương trình học tiếng Anh trên máy rồi mới tắt vi tính, chạy ra phòng khách.

Sang năm cả hai sẽ cùng bay sang Mỹ, thế nhưng ngay cả những câu giao tiếp bằng tiếng Anh cơ bản nhất hắn còn thấy lao lực, có đi cũng chắc chắn không thể thích ứng được cuộc sống bên đó.

“Mập Mạp này, ngươi nói xem đội nào sẽ thắng?”

“Không biết…” Ngồi xuống sô pha cùng xem bóng đá với Tưởng Minh. Kì thật đối với việc cả chục người cùng đua nhau chạy khắp sân chỉ để giành một trái bóng, hắn không thấy hứng thú.

“Ngươi đoán thử xem?”

“Ờ thì… ta đoán là Tây Ban Nha.”

“Hừ, ta đoán là Argentina.”

Xem một hồi hai mí mắt Mập Mạp bắt đầu đánh nhau, hắn liền đơn giản gối đầu lên chân Tưởng Minh mà gật gù.

Tưởng Minh sửng sốt, chỉnh âm thanh TV xuống mức thấp nhất, lại với tay lấy cái điều khiển máy điều hoà tăng độ ấm lên một chút.

Chăm chú quan sát Mập Mạp, Tưởng Minh vươn tay vuốt ve mái tóc đen thẫm của hắn. Thì ra là tóc Mập Mạp dài ra, mà hắn lại lười và tiếc tiền đến salon cắt lại, chỉ đơn giản ra tiệm kêu người ta cắt ngắn, thành ra một cái đầu đinh luôn. Nhưng dù sao thì Mập Mạp vẫn soái đến miễn bàn, giờ lại nổi thêm vẻ nam tính đơn giản.

Có thể là sô pha quá nhỏ, Mập Mạp ngủ không quá thoải mái. Cả người co quắp như con tôm, hai tay vòng qua eo Tưởng Minh, còn mặt thì gắt gao chôn ở bộ vị trọng điểm của y.

Tưởng Minh phát giác ra thì kinh hãi, mặt đỏ quạch, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hít sâu vào, thở ra, lại hít vào thở ra, một lúc sau mới áp chế được dục hoả đang dâng lên cuồn cuộn. Ngẩng đầu nhìn lên thì TV thì trận đấu đã xong tự bao giờ. Cảm giác thất vọng không kéo đến, bởi y còn có thể xem chiếu lại mà.

Tắt TV, Tưởng Minh cũng ngả người lên sô pha, nhắm mắt đi vào giấc mộng.

Ánh nắng ban mai chiếu len vào qua tấm rèm cửa, chiếu rọi hai thân ảnh còn đang say giấc. Đời này cứ như vậy đi, ai xa cách ai cũng không được.

_ Hoàn _

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play