Bước chân của năm người dừng lại, cách xa phòng học số 11 một chút, chừng hai đến ba mét. Nó đưa mắt nhìn về phía cửa lớp này, đôi mắt bình thản vô cùng, nhưng chính sự bình thản đó mới thực sự đáng sợ. Ngọc liếc nó, nuốt bọt cái ực. Ngô Linh Linh một khi nổi điên thì không một ai có thể kìm nó lại được. Mà lúc nó nổi điên lại không như người bình thường: giận dữ, quát mắng hay gào thét, mà luôn giữ bộ mặt bình thản đó. Lúc nãy khi nổi giận với Chris ở Demoni, cái đó chưa hẳn gọi là tức giận đâu.
Nó phẩy nhẹ tay. Ngọc liền không nói không rằng rời đi. Với những tình huống này, sự dễ thương luôn là một lợi thế lớn. Và trong nhóm, Ngọc cũng là người ít bị nghi ngờ nhất bởi vẻ ngoài đáng yêu, ngây thơ, nhìn cô cũng có chút gì đó giống học sinh cuối cấp II nữa.
- Thưa cô... cho em gặp bạn Lý Kiều Thư được không ạ? - Giọng nói ngọt ngào vang lên nơi cửa lớp.
Cả lớp ngồi trong phòng học số 11 đều phải ngó ra nhìn, kể cả giáo viên. Hình ảnh đập vào mắt họ là một cô nàng siêu dễ thương, làn da trắng mịn hồng hào tự nhiên, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng và đôi mắt to tròn lấp lánh.
- À à... được thôi... Kiều Thư, em ra gặp bạn kìa! - Vị giáo viên vô tình lại là đàn ông, chết sững với vẻ đẹp của Ngọc mà quên cả hỏi "Em là ai?".
Lý Kiều Thư quả thực vẻ ngoài không có nét hai mươi, thậm chí nhìn rất giống học sinh cấp III dù gương mặt có đôi phần sắc sảo. Cô ta nãy giờ nhìn Ngọc, đợi thầy nói xong mới trả lời:
- Em không có quen người đó!
- Hiệu trưởng kêu tớ đến gọi cậu lên phòng gặp ông ấy gấp. - Ngọc không để cho những con người kia kịp nghi ngờ đã đáp lại.
Lý Kiều Thư dường như vẫn rất đề phòng. Cô ta tuy che giấu sự nghi ngờ của mình nhưng vẫn không lọt qua được ánh mắt của Ngọc.
- Hiệu trưởng còn dặn cần cậu lên có chuyện gấp. Tớ không biết chuyện gì nhưng ông ấy có vẻ đang rất lo lắng.
Con mồi lập tức sập bẫy. Vẻ lo lắng bắt đầu hiện ra trong mắt Lý Kiều Thư, cô ta lập tức đứng dậy, lễ phép nói:
- Xin phép thầy em ra ngoài ạ!
Ngọc cũng cúi chào vị thầy giáo, sau đó đợi Kiều Thư vừa ra đến cửa, cô liền cùng bước đi theo sau. Chưa được vài bước, Kiều Như nhận ra phía trước có mấy người đang đứng. Dễ nhận ra nhất là một anh chàng khá điển trai, sau đó tới một cô nàng có vẻ bụi bặm, một người có nét vui vẻ dễ gần, và một cô gái trông rất lạnh lùng. Tim đánh cái "thịch" một tiếng, cô ta quay phắt lại. Và một cô nàng có nét đẹp dễ thương như búp bê đứng phía sau.
- Các người...
Lời nói vừa đến đầu môi, chưa dứt đã hưởng trọn một cú đập vào sau gáy. Lý Kiều Thư bất tỉnh. Cô ta dù giỏi như vẫn không tránh được tốc độ của Hà. Đề phòng thì đề phòng, Những người đứng đầu của Diablos luôn có thể tìm ra cái sơ hở trong cái đề phòng của những kẻ như Lý Kiều Thư.
- Đi. - Nó buông ra một từ duy nhất. Sau đó quay người bỏ đi trước. Còn phụ trách việc ai là người sẽ đem Lý Kiều Như xuống đến tận cổng trường thì nó chả quan tâm. Bốn người kia tự đi mà san sẻ công việc cho nhau ấy.
__ __ __
Lý Kiều Thư dần tỉnh lại sau khi bị đánh ngất. Ý thức chỉ vừa mới trở lại, cô ta đánh nhanh chóng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc trong kí ức, và ngay lập tức nhận ra nơi mình đang bị giam giữ. Một căn phòng không chút ánh đèn, nhưng vẫn có thể nhìn được mờ mờ xung quanh nhưng không rõ ràng gì. Kiều Thư cảm nhận được chân tay mình bị trói chặt, không thể cựa quậy chút nào. Chặt tới mức cô ta cảm thấy như mạch máu ở cổ tay và cổ chân đều đã không còn chảy nữa vậy.
"Kẹt... t... t..." - cánh cửa mở ra, phát ra âm thanh nghe rợn người. Kiều Thư liền quay ra nhìn, cả người tỏa ra thứ sát khí như muốn giết người.
- Chắc cô biết lí do mình bị bắt chứ, Lý Kiều Thư? - Đan vén sợi tóc mai qua vành, buông lời như bỡn cợt.
- Hừ, mấy người rốt cuộc muốn gì? Sao đang dưng lại bắt tôi? - Kiều Thư căm phẫn hét lên.
- Tao ngứa tay rồi đấy, Amora! - Hà bẻ ngón tay kêu răng rắc.
Đan kiên nhẫn nhìn Kiều Thư, tiếp tục hỏi:
- Khỏi cần giấu đi, chúng tôi phải điều tra rõ ràng rồi mới bắt cô đấy! Một tháng trốn chui trốn lủi... Sao? Theo cô là nhiều hay ít?
Kiều Thư cắn môi, sau đó cũng vênh mặt đầy ngạo mạn:
- Hừ, phải. Chính tôi là kẻ gây ra vụ ầm ĩ cho Diablos đấy! Sao hả? Giỏi thì giết đi!
"Cạch" - họng súng đen ngòm nằm ngay trước mặt Kiều Thư. Cô ta toát mồ hôi lạnh. Một tốc độ quá đỗi kinh ngạc. Chris nhếch môi, cười khinh bỉ đứa con gái trước mặt mình. Nó nãy giờ im lặng, liền nói khẽ:
- Chris.
Chris thu khẩu súng về, lui về phía sau nó, không quên tặng cho Kiều Thư hai chữ "Mạnh mồm!". Đôi mắt cô ta dù đã kiềm chế nhưng vẫn còn hoảng loạn. Cô ta đã có thể chết nhanh hơn bản thân mình tưởng. Cứ nghĩ với thái độ đó thì sẽ câu thêm chút thời gian để có thể nghĩ cách trốn thoát, Kiều Thư không ngờ những con người này còn nguy hiểm hơn mình vẫn nghĩ.
- Isumi. - Nó lại nói.
Như biết rõ nhiệm vụ của mình, Ngọc hí hửng chạy lên trước mặt Kiều Như đang bị trói, mỉm cười:
- Bọn tớ đưa cậu tới đây là muốn tra khảo cậu về người giật dây đằng sau đó! Nói cho bọn tớ biết đi!
- Nghĩ dễ vậy sao? - Kiều Thư biết thừa vẻ ngoài của cô nàng kia chỉ là giả tạo nên lập tức đáp lại.
"Chát"
- Bộ cậu không nghe rõ tớ hỏi hả? - Ngọc nghiêng đầu, nhìn vào đôi môi bị bật máu trước mắt. - Người-giật-dây-đằng-sau-là-ai?
- Hừ, con khốn! Mày nghĩ tao sẽ nói sao?
"Chát"
- Tao nói cho mày biết tao không kiên nhẫn lâu đâu! - Ngọc lấy thỏi son trong túi váy ra, tô lại màu đỏ lên đôi môi mình.
Kiều Thư quắc mắt nhìn cô. Chỉ hai cái tát của người này thôi cũng đủ khiến cô ta đau đến xương tủy rồi. Thật không thể xem thường người khác qua vẻ ngoài. Kiều Như im lặng không nói nữa. Ngọc lại nổi cáu, quay lại trừng mắt nhìn cô ta. Sau đó khẽ mỉm cười, cô quay lại:
- Amora, lần này để tớ nhé!
Nó phẩy nhẹ tay như ra hiệu đồng ý. Lập tức Ngọc tiến tới một góc phòng, lấy ở đâu ra một túi đồ. Kiều Thư còn chưa hiểu gì, Ngọc đã lấy ra đủ thứ dụng cụ trang điểm. Sau đó, cô nàng đem tới trước mặt Kiều Thư. lại nở nụ cười:
- Nãy giờ có lẽ hết phấn rồi! Để tớ giúp cậu.
Mặc dù Kiều Thư có quay đầu liên tục, vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Ngọc được. Chỉ 15 phút sau, cô nàng đã trang điểm xong cho Kiều Thư. Không hề xấu xí, trái lại rất xinh đẹp và quyến rũ. Xong xuôi, Ngọc bước tới cạnh Chris, thì thầm gì đó mà cả hai cùng mỉm cười, rồi Chris đi ra ngoài gọi điện cho ai đó. Ngọc quay trở lại, lại lấy ra trong túi đồ vừa rồi một lọ nhỏ và một chai nước suối. Cô nàng vặn nắp, thản nhiên đổ thứ bột gì đó vào trong trước con mắt của mọi người. Ngọc bước đến, đưa chai nước ra như ra hiệu:
- Chắc cậu khát rồi!
Kiều Như hơi kinh hãi, hoảng sợ muốn lùi lại mà không thể. Ngọc đưa tay bóp mồm Kiều Thư cho cô ta há ra, sau đó dốc chai nước nào mồm cô ta không thương tiếc. Đến lúc Ngọc ngừng lại, cô ta ho sặc sụa, rồi điên tiết quát lên:
- Mày cho tao uống cái gì vậy hả?
- Hoàng cung xưa gọi đó là xuân dược đấy! - Ngọc mỉm cười. - Giờ tớ chỉ điều chế lại sang dạng bột và có tác dụng mạnh hơn 1 chút thôi mà!
- Xuân dược? - Kiều Thư nhíu mày.
Nó phẩy tay ra hiệu, tất cả liền cùng ra ngoài, chỉ trừ Ngọc. Cô nàng tiến tới tháo dây trói cho Kiều thư, nhưng không hiểu sao cô ta không cử động được, liền ngã bịch xuống đất. Ngọc túm tóc Kiều Thư, lôi cô ta ngồi dậy. Sau đó cô lấy trong túi váy ra con dao, nở nụ cười bán nguyệt hiếm thấy. Mỗi một câu nói, cô lại rạch một đường trên bộ đồng phục của Kiều Thư. Một đường giữa ngực làm các cúc áo bung hết, một đường bên vai trái,một đường trên chiếc váy xếp ly ngắn ngang đùi, một đường trên chiếc tất phải màu đen bó sát.
- M... mày làm gì...
- Xong rồi! - Ngọc đứng dậy, cất con dao đi rồi bước về phía cửa phòng, với tay bật công tắc. Một ánh đèn vàng đỏ mờ ảo hiện lên. Kiều Thư kinh hãi nhìn. Căn phòng vốn không quá lớn, nhưng lại chứa đầy những thứ mang tên "đồ chơi tình dục". Ngọc vẫy tay chào, đôi mắt hiện ra vẻ quỷ quyệt. - Cái đó là thuốc kích thích đấy!
Ngọc rời đi, còn ba, bốn tên đàn ông khác bước vào. Nhìn mặt chúng lộ rõ sự ham muốn. nhất là khi nhìn thấy hình ảnh Kiều Thư ngồi bệt đó. Chúng chốt cửa, sau đó tiến về phía cô ta, mặc cho ánh nhìn cầu khẩn thế nào đi chăng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT