CHƯƠNG 9,

Ba mươi phút lái xe, đã bị Hoàng Siêu cấp tốc dồn xuống trong mười lăm phút đồng hồ.

Xa xa đã thấy khu ký túc có một đám khói xám bay lên, xe cứu hỏa cảnh sát và đoàn người vây xem đã bao vây khu ký túc xa đến ba tầng ngoài ba tầng trong, biết chuyện lớn đã xảy ra, lần này Uông Dương không có gạt người!

Hoàng Siêu đẩy đám người ra vọt thẳng tới nhà bên cạnh ký túc xá đang bốc khói đen, quả nhiên là khu ký túc của Uông Dương, mà nơi cháy mạnh nhất tuy không phải phòng ngủ của Uông Dương, nhưng gian phòng này rõ ràng đã bị lửa lan đến! Uông Dương rất có khả năng bị lửa lớn vây khốn rồi!

Mặc dù nhân viên phòng cháy chữa cháy càng không ngừng nỗ lực phun cột nước về phía phòng ngủ, thế nhưng thế lửa chậm chạp không thể khống chế hết được, mấy gian phòng bị lửa bốc mạnh nhất vẫn đang thoát ra vô số ngọn lửa trí mạng.

Hoàng Siêu một bên vội vã ấn điện thoại gọi Uông Dương, một bên nhìn quanh bốn phía, xung quanh một mảnh hỗn loạn, căn bản tìm không ra bóng dáng y muốn tìm, y tùy tiện túm một sinh viên, hỏi: “Bên trên còn ai không!? Có học sinh nào chưa chạy ra không!?”

“Tôi… Tôi không rõ lắm…” Học sinh lắc đầu, “Trước đó cứu được mấy người ra, sau thì không thấy ai kêu cứu nữa, chắc là hết rồi?”

“Cậu có biết trong đám người được cứu ra có ai tên Uông Dương không? Dáng dấp có chút…” Hoàng Siêu nỗ lực miêu tả tướng mạo Uông Dương, thế nhưng phát hiện mình căn bản không hình dung ra được, chỉ có thể gấp đến độ vò đầu bứt tai.

“Không có Uông Dương, tôi là bạn học với hắn, tôi khẳng định người được cứu ra không có hắn.”

“Như vậy hắn vẫn còn ở trên!?” Hoàng Siêu ngẩng đầu ngước lên phía trên, giống như muốn nhìn xuyên qua vách tường vào bên trong xem có người hay không vậy.

“Tôi… Tôi cũng không rõ lắm…”

Tiếng vọng ra từ di động khiến người ta sốt ruột, Hoàng Siêu cảm thấy sự tình không tầm thường chút nào, Uông Dương rất có khả năng ở ngay bên trên, nếu không thì hắn chẳng ho khù khụ như thế, cũng sẽ không nửa đường cúp điện thoại, trong đám người được cứu ra cũng không có hắn, khả năng gặp chuyện không may rất là cao!

Bây giờ đã cách lúc hắn cầu cứu cũng đã hơn mười phút rồi, cũng không biết tình huống của Uông Dương ra sao, Hoàng Siêu lòng nóng như lửa đốt.

Y ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng phát hiện tay đang không ngừng run lên, nghĩ đến người bên trên tùy thời đều có thể chết, Hoàng Siêu không thể giữ bình tĩnh được, y muốn đi lên cứu người!

Sau khi đã tiếp cận đám cháy, y rất nhanh chạy một vòng dưới lầu, tìm song cửa gần với phòng ngủ Hoàng Siêu nhất, đổ nước lên người rồi thừa dịp nhân viên phòng cháy chữa cháy không chú ý thì len lén leo lên.

○○○

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play