CHƯƠNG 4,
Đó là một nam sinh lớn lên cực kỳ láu cá, con mắt vừa tròn vừa to, lông mày không dày cũng không thưa, thế nhưng góc độ khá phẳng phiu, chỉ cần đầu mày hơi nhíu lên trên một chút, là có thể tạo thành góc độ của một tên hề, lại phối với chiếc cằm gầy gầy của hắn, Hoàng Siêu cảm thấy trên khuôn mặt lập tức hiện lên bốn chữ to đùng ─── “Người gọi điện thoại”.
Mặc dù Hoàng Siêu chỉ là một cảnh sát mới vào cục chưa lâu, nhưng với kinh nghiệm của y thì người tình nghi có một đặc điểm, đó chính là cái gọi tướng do tâm sinh, tuy rằng nhóc này không có dáng dấp như kiểu tội phạm giết người cưỡng gian tội ác tày trời gì, nhưng kiểu tướng mạo gian dối như thế này thì quá ư là dư dả, thế là Hoàng Siêu càng thêm kiên định muốn nói chuyện với Uông Dương.
“Xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hoàng Siêu nói.
Đại khái là tên này cận thị kha khá, hoặc là số lần trốn học không ít, căn bản không nhận ra dáng vẻ của thầy giáo, nghe thấy Hoàng Siêu nói ra một câu yêu cầu xa lạ như thế, hắn thế mà lại trả lời: “Em cũng không dám trốn học nữa đâu! Thầy ơi!”
Hoàng Siêu dở khóc dở cười, cũng không bị lộ, y bị nhận lầm là thầy thì cứ cho là thầy đi: “Xuống đây.”
Miệng Uông Dương giần giật, có thể là đang lầm bầm lầu bầu gì đó, sau đó ủ rũ chạy xuống tầng.
Thấy Uông Dương bước tới trước mặt, Hoàng Siêu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi họ Hoàng, là cảnh sát, chúng ta lên xe nói chuyện.”
Uông Dương vừa nghe thấy thì bị dọa nhảy dựng, vội vã vừa xua tay vừa lắc đầu: “Hoàng Sir, tôi tuyệt đối không làm mấy loại chuyện trái pháp luật đâu! Tôi là công dân tốt tuân thủ kỷ cương luật pháp, là học sinh tốt của thời đại mới!”
“Vàng cái đầu cậu ấy mà vàng(1)” Hoàng Siêu mắng, “Hãy bớt sàm ngôn đi, đi theo tôi!”
(1) họ anh Hoàng Siêu là vàng mà
○○○