CHƯƠNG 20,
Gần đây Hoàng Siêu phát giác trên thân thể y có những vết tim tím không rõ lai lịch, những vết này có cái ở trên vai, có cái thì ở trên lưng.
Chúng nó có cái hình tròn, có cái hình dài, điểm giống nhau thì đều là khá nhỏ, hơn nữa cũng không đau không ngứa.
Vốn y cũng không chú ý, dù sao y làm cảnh sát, bình thường hành động thì đại khái va chạm cũng không thiếu, huống hồ những vết này đều xuất hiện ở chỗ khó có thể chú ý thấy được.
Lúc phát hiện những vết này là sau một lần hành động, cảnh phục của Hoàng Siêu một tên điên túm lấy nên bị rách, vai lộ ra ngoài một mảng, bản thân y cũng không cảm thấy gì, nhưng đội trưởng Kỷ mang y đi lần ấy đã lấy ánh mắt trêu tức nhìn vai Hoàng Siêu, lập tức lại vỗ vỗ y nói: “Đang yêu à?”
“Hả?” Hoàng Siêu đáp lại bằng một ánh mắt siêu vô tội, siêu không hiểu.
Kỷ đội lúc này mới lại giống như vui đùa, bổ sung thêm một câu: “Vai trái của cậu, rõ ràng có vết mút như thế, cậu đừng có mà nói đây là chính cậu mút nhé.”
“Hả hả?” Hoàng Siêu dùng tư thế cực kỳ kỳ cục nhìn nửa ngày, giờ mới miễn cưỡng phát hiện vết tích ở sau vai.
Nhưng cho dù có thấy rồi, Hoàng Siêu cũng không có khả năng biết cái vết này có từ đâu, y vốn hay bị đánh lén lúc đang ngủ, không có cảm giác bị cắn, huống hồ y cũng không có đối tượng yêu đương thân mật gì đến mức hôn mút như thế, cho nên Hoàng Siêu căn bản không nghĩ tới phương diện này, lập tức phủ nhận nói: “Em thực không có đối tượng mà, cái này chẳng lẽ không phải vết tích do gãi ngứa sao?”
Kỷ đội cười mà không nói.
Lúc về nhà tắm rửa, Hoàng Siêu cởi sạch quần áo cố ý soi lưng mình qua gương, trên đó có to to nhỏ nhỏ chừng bảy tám dấu đậm đậm nhạt nhạt, cơ bản đều tập trung ở hai bên vai trái phải, còn có phần gần dưới eo nữa.
Hoàng Siêu trái lo phải nghĩ, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được những dấu vết ấy là từ đâu tới.
Có những vết thương trên thân thế này là chuyện rất bình thường, nhưng vị trí phân bố số lượng không khỏi cũng hơi khoa trương quá đi, hơn nữa vết tích sao có thể nhỏ như vậy? Còn từng vết từng vết một nữa chứ?
Trăm tư không được giải, Hoàng Siêu dứt khoát hô to lên: “Uông Dương ─── cậu qua đây tôi bảo ───”.
“Gì thế ───?” Giọng Uông Dương từ phòng khách truyền đến, “Quên lấy đồ rồi à ───?”
“Không phải ─── cậu dù sao cũng qua đây đã ───”.
Uông Dương không hề phòng bị mở cửa phòng vệ sinh ra, tình hình trước mắt cơ hồ ập tới con mắt, hắn vô thức lấy tay che mắt.
Chói… chói mắt quá… Sắp ‘nổi’ lên rồi, toi rồi… .
○○○