Hải đường nhìn thấy đám Bạch linh luyện sắp xong tâm càng lúc càng nóng vội,vì chúng mà nàng phải chần chừ ở nơi đây,tuy nơi này rất tốt rất đẹp nhưng thế giới cổ đại mới mẻ phía dưới chân núi kia ngày đêm không ngừng hấp dẫn nàng.

Hải đường ngồi nghỉ trên tảng đá lớn,bên cạnh thác nước rào rào đổ xuống lòng hồ nho nhỏ.Nàng đặt một tay lên đùi,một tay chống cằm,nhìn nhìn mặt nước không ngừng xao động,cùng đàn cá như những phiến bạc trắng muốt,nhô lên hớp không khí.

Thỉng thoảng Hải đường vẫn ra đây ngồi một mình,ngắm nghía cảnh vật cũ rồi lại liên tưởng tới người xưa.Cố nhân đi rồi hà cớ gì nàng lại cứ phải ra đây thẫn thờ?

Hải đường là cực kỳ tò mò về nữ nhân có khuôn mặt giống nàng y đúc nhưng nén vấn,sắp nội thương tới nơi cũng được đoạn thời gian thân thích với mọi người,liền nói ra thắc mắc bấy lâu nay dày vò mình.

Được biết đó là thánh nữ của Huyết Hải giáo mà nhân gian thường gọi nàng là thanh y thánh,quốc sư đại nhân cuối cùng của tiền triều Đông Hải đồng thời cũng là giáo chủ đời đầu tiên đặt cho tên Mặc tuyết.Thanh y thánh mới mất được 5 năm,là người mà tên Hồng y đó kiêng kỵ nhắc tới.Theo như lời tiểu Hoa,Mặc Phong nói thì tính cách của thanh y thánh về cơ bản cũng khá giống Hải đường.

Ặc…

Hải đường nhớ cái tối nàng và đối phương nói về Hắc tử thạch,khi nhắc tới thánh nữ thì thần sắc người ta rõ chuyển biến xấu….tựu trung giữa 2 người bọn họ có dây mơ rễ má gì?Bọn Mặc Phong lại lảng tránh nói về mối quan hệ của 2 người đó…nếu không có gian tình thì cần gì che đậy?

Nhưng thanh y thánh đó chết rồi lại thần thông quảng đại đưa nàng xuyên không về thời cổ này?vào thời điểm này?Nàng thì có việc gì ở đây chứ?Tự giúp bản thân thích nghi với điều kiện vật chất thiếu thốn của thời xưa đã đủ mệt mỏi…muốn nàng làm gì đây?cứ khơi khơi đưa nàng tới rồi vất đó không thèm một lời trăn trối sao?

Nàng là đang ngốc lăng ở nơi thâm sơn cùng cốc này,thế sự ngoài kia thì đang điên đảo vì một nữ nhi.Nghe tiểu Hoa nói,nữ nhân đó là một nàng công chúa,mà dung nhan qua lời kể hớn hở của hắn ta thì được ví với cụm từ chim sa cá lặn,hoa nhường nguyệt thẹn.

Chẳng biết tên tiểu tử đó có cường điệu quá không,nếu dung mạo thật như thiên tiên,vậy thì so với minh tinh thời hiện đại hơn không biết bao nhiêu lần.Mà như vậy lại càng làm nàng tò mò muốn được nhìn thấy tận mặt.Chỉ là không biết Hải đường có cái phần phúc đó,một đám nam nhân quyền thế tranh qua đoạt lại một nữ nhân,nàng lại có thể chen chân xen vào?

Nghĩ nghĩ,đổi lại nếu nàng là xuyên không mà là chỉ có linh hồn,rồi nhập vào thân xác ngọc ngà đó,còn nàng ấy sẽ sống trong cơ thể này…vậy thì mọi chuyện sẽ hay ho thế nào đây?

Ặc,Hải đường lắc lắc đầu.Nghĩ cũng đừng có nghĩ theo chiều hướng đó,nàng đây là từ khi nào thích náo nhiệt chứ?bị một đám nam nhân cổ hủ không biết tôn trọng phụ nữ xâu xé thì có gì mà tự hào?Nữ nhân ai mà không thích bản thân xinh đẹp,tuy nhiên bảo Hải đường đánh đổi cuộc sống tự do tự tại để chịu kiếp cá chậu chim lồng,xin lỗi,nàng thấy không đáng.

Chỉ là cô công chúa đó,xinh đẹp tuyệt luân là vậy,cao sang quyền quý là thế nhưng vẫn chẳng thể quyết định nổi hạnh phúc của bản thân,phải cam chịu để tay người sắp đặt.Nữ nhân thời này,đã quen bị như thế nên chắc sẽ không ấm ức hay phản kháng chống đối.

Nàng thì sao?phụ nữ thế kỷ 21,dù có rơi vào cái thời nhiễu nhương trọng nam kinh nữ thì cũng quyết không an phận kiếp chung chồng.Chẳng lẽ nàng mắt kém vậy,chọn đi chọn lại lại chọn ngay một tên thích trăng hoa?Nghĩ đến đây,bóng hình hồng y liền ùa về,hình dùng tính cách cổ quái của tên đó,chắc không phải hạng người lăng nhăng vậy đâu.

Nhưng mà “Mặc Tuyết…là nữ nhân của hắn?”

Đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ,từ xa bóng dáng thanh y quen thuộc ẩn hiện sau những tán cây khẳng khiu trơ cành,giọng nói ấm áp đầy nhu tình kéo Hải đường về lại hiện tại.

-Hải đường cô nương,gần chính ngọ rồi,nàng định ngắm trời ngắm đất tới quên ăn sao?

Nụ cười của Mặc phong êm dịu như gió hè,ánh mắt lại lấp lánh ý cười tựa nắng thu làm Hải đường ngây ngô nhìn một trận,tâm tự xỉ vả bản thân không có khả năng miễn dịch trước mỹ nam khuynh thành này.

Hải đường cười cười sau đó nhanh nhẹn đứng dậy bước tới bên hắn,vui vẻ đáp lời.
-Mặc Phong,lại làm phiền huynh ra gọi ta về.Ta vốn chỉ định ngồi thư giãn một chút,không hiểu sao lại ngồi lâu tới vậy,nhắc tới ăn cơm,bụng liền thấy đói a!

Hải đường xoa xoa cái bụng lép kẹp,ngượng ngùng nói thêm.
-xin lỗi,lại bắt mọi người phải chờ cơm rồi,thật ngại quá.

Mặc phong nhìn nhìn nàng,chỉ cười rất nhẹ,trong ánh mắt trong khóe môi của hắn đều ẩn chứa ôn nhu hết mực đối với nữ nhân nho nhỏ trước mặt này.Hắn không dám đòi hỏi quá phận,chỉ muốn được ở cạnh nàng,nhìn thấy nàng vui vẻ…mong rằng sau này dù có xảy ra chuyện gì,Hải đường vẫn không bảo hắn rời đi…đừng bảo hắn phải xa nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play