Thể loại: Xuyên không, cổ trang, giang hồ, 1×1, ai muốn ngược thì ngược đường click back a, ta đây là chỉ có ấm áp với đám ác nhân chết lên chết xuống thui, muốn ám hại vai chính hả? Mơ cũng đừng có mong!!!, HE
Tóm tắt: Nàng- một thiên tài trong các thiên tài y học, lại bị xuyên chỉ vì sơ sót của tên phụ tá vụng về. Không cam tâm, thật không cam tâm! Bao nhiêu dự án đồ sộ, bao nhiêu món tiền đã nằm chắc cứ thế mà như con lươn trơn tuột vuột khỏi tay, nhưng mà…nhờ thế mới khiến nàng gặp hắn.
Lần đầu tiên gặp hắn nàng chỉ muốn bay ra mười thước né hắn, thế mà càng ngày nàng lại chẳng thể thiếu hắn. Ôi, “vợ bé nhỏ” đáng yêu của nàng a!!! Hắn vì nàng, một thân nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà nay phải đội…gạo, đạp…rau, hỏi sao mà nàng không yêu cơ chứ!? Hắn đáng yêu là thế, nghe lời là thế(chỉ có với chị hai thui chị hai ơi), chịu khó là thế, ấy vậy mà có một lũ phế nhân dám ngang nhiên lừa gạt hãm hại hắn, khiến hắn chịu khổ trong suốt mười năm trời…hà hà…thật đúng là ông trời có mắt mới khiến nàng thành “mỹ nhân cứu soái ca” mà, trả thù rửa hận đều phải làm đến mức diệt cỏ tận góc để cho bọn chúng biết: “dám đụng tới người của bổn tiểu thư là chuyện dại dột cỡ nào !!!”
Hắn- một kẻ vừa được sanh ra đã mang danh ‘yêu nghiệt’, người sợ hãi hắn, người lại khinh bỉ hắn, xem hắn là cái bao cát trút giận, hay con rối gỗ để mặc người ta đem ra làm trò cười, hắn nhẫn. Những kẻ ấy vẫn nghĩ hắn là tên yếu nhát dễ bắt nạt, ai lại ngờ được ngày ấy hại hắn, khiến hắn rớt xuống núi lại nhân họa đắc phúc, vô tình kiếm được bí kiếp tuyệt thế võ công. Sau khi bị lôi trở về, hắn tiếp tục nhẫn chờ đợi thời cơ báo thù, sáng bị hành hạ vẫn không quên luyện nội công tâm pháp, tối lại luyện thêm ngoại công cùng đao pháp. Nhưng trời lại không chiều lòng người, ẩn nhẫn suốt mười lăm năm, võ công luyện thành, chưa kịp động thủ đã bị người tin tưởng nhất hạ độc dược rồi quẳng vào trong thâm sơn cùng cốc tự sinh tự diệt. Sau bao cố gắng tìm cách thoát thân đều vô vọng, độc tính không khiến hắn chết nhưng phong bế võ công, hành hạ hắn ngày này qua ngày kia, đáng tiếc khi gần chết cơ thể lại trào dâng bản năng sinh tồn, hút hết sinh mệnh của bất kì sinh vật nào sống xung quanh. Đã mười năm, hắn dù sống cũng không thể thoát khỏi nơi này, muốn chết lại không còn sức lực nhưng cái cơ thể có lẽ đúng như những kẻ ấy nói- ‘yêu nghiệt’- lại không buông tha một tia hy vọng sống dù nhỏ nhoi nào, hắn chỉ đành tuyệt vọng nhìn bóng đêm.
Không biết đã qua bao lâu thì nàng đến, là tia sáng đầu tiên trong suốt mười năm tuyệt vọng. Nàng giải thoát hắn dễ dàng đến mức khiến hắn dù không còn sức lực vẫn ngạc nhiên cố gắng nhìn rõ nàng…Người ta nói nàng đáng sợ, người ta chê nàng không biết tam tòng tứ đức, không biết an phận thủ thường, là ‘hồng nhan họa thủy’, là La Sát, là Độc y, dù nàng thế nào thì trong mắt hắn, nàng chính là nương tử đáng yêu, Độc y nương tử của riêng hắn!
(hây da da…thiệt là mệt mà, không biết tóm tắt nên thui kể sơ qua một lượt cho bách tính nắm rõ trong quá trình viết mà không hiểu thì còn có cái dựa vào suy luận)