Đem hai chân Nara gập lại, thay đổi tư thế, khiến giáo y cắm vào càng sâu, nhắm vào Nara đang dồn dập thở dốc tăng tốc.

“Thoải mái sao?” Giáo y trêu chọc, luật động nhanh hơn.

Nara nhắm mắt lại dốc sức liều mạng lắc đầu, không biết là trả lời vấn đề hay là đang cự tuyệt cảm giác từ phía sau truyền đến.

Nhìn Nara như vậy, giáo y cúi xuống, hôn nhẹ thân thể của cậu.

Nara nhịn không được quay người nhưng mà hai tay bị trói buộc cùng đại nhục bổng o0o giữ chặt thân thể trên giường, khiến cậu không thể như nguyện, cuối cùng, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, thừa nhận tay và môi giáo y xâm phạm.

Camera lúc này kéo gần khuôn mặt Lori, miệng khẽ nhếch, làn da gần như ửng đỏ, trong lúc vô tình tóc khoác trên vai rơi xuống đôi má. Nếu không phải nhíu mày và ngẫu nhiên phát ra rên rỉ đau đớn, thật đúng là bức tranh thiến niên xinh đẹp đang ngủ.

Dưới tình huống bị xâm phạm, giãy dụa của Nara dần biến mất, giống như tất cả tinh lực bị côn thịt không ngừng ra vào cọ xát mất rồi, cuối cùng, dù cho giáo y hôn sâu, Nara cũng chỉ có thể bị động phối hợp.

Nhưng, trận đùa giỡn trên giường này nhìn kịch liệt, nhưng thật sự Brant nắm chắc chừng mực vô cùng tốt. Trên cơ bản là đồng sự thân mật phối hợp, không có cảm giác điên cuồng không khống chế được như lần trước, Lori cảm nhận vô cùng rõ biến hóa này.

Nhưng nếu là tình tiết cường bạo, hai người đùa giỡn vẫn làm rất tốt.

Màn ảnh chuyến, lúc này chắc là thời gian lên lớp, không có người không phận sự, cho nên cửa phòng y tế tuy đóng, nhưng cũng không có khóa.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một cánh tay cầm di động đưa vào, đối với hai người đang dây dưa trên giường “click click” vài cái, những cảnh kia được lưu lại trong điện thoại.

Đáng tiếc, hai người trên giường, một công kích rất vui vẻ, một đang mong chờ sớm được giải thoát, hoàn toàn không chú ý sự việc xen giữa ở ngoài cửa.

Nara đánh giá thấp độ bền bỉ của giáo y, ma sát phía sau giống như bị lửa thiêu đốt, nhưng người bên trên vẫn chưa có dấu hiệu phóng thích, khiến cậu buồn khổ, thất vọng.

“Muốn tôi bắn sao? Năn nỉ tôi à!” Nhìn ra hoặc cảm nhận được ý nghĩ của Nara, giáo y vỗ vỗ mặt Nara, ép cậu nói những lời xấu hổ.

Trả lời của Nara là nghiêng đầu, ngậm miệng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng người ở phía sau càng ngày công kích càng mạnh mẽ, Nara cuối cùng hoàn toàn đầu hàng: “Xin thầy… Không muốn, chịu không được rồi!”

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như con vật nhỏ bị hoảng sợ, khiến giáo y rất hài lòng, nhưng hắn vẫn chưa nghe đủ, vừa tiếp tục lắc lư phần eo, vừa cười tà ra lệnh: “Nói, xin ngài nhanh bắn!”

“… Xin… Ah, xin ngài nhanh bắn!” Nara hiện tại chỉ cầu có thể ngừng, những thứ khác đều không để ý nữa, cậu nghe lời mà lặp lại câu nói vô luận như thế nào cũng nói.

“Được, sắp rồi!” Đã được như ý giáo y mãnh liệt đâm sâu vài cái, cuối cùng rút phân thân, dịch thể màu trắng phun đầy người Nara.

“Sau này cậu chính là của tôi!” bá đạo tuyên bố, giáo y buông lỏng tay Nara, như chiếm hữu mà hôn cậu.

“Tốt!” Đạo diễn ra dấu ngừng, cảnh này xem như đã xong.

Hẹn thời gian ngày mai tiếp tục quay, nhân viên công tác ở lại thay đổi bối cảnh, mà Lori và Brant vọt vào nhà tắm bên trong studio tắm rửa.

“Lúc nãy anh cười phải không?” vừa xát xà phòng, Lori cười hỏi Brant.

“Thì sao? Cậu nhìn lầm rồi a?” Ngoài miệng tuy phủ nhận, nhưng trên mặt Brant lại biểu hiện hoàn toàn tương phản.

“Vậy năn nỉ tôi…” Lori không chịu buông tha mà vạch trần.

“Được rồi, đừng lặp lại ah, tôi nhận là được mà!” Không đợi Lori nói hết lời, Brant nhanh chóng cắt ngang “Hại tôi lông tơ dựng đứng lên rồi!”

“Ha ha!” Thấy Brant bộ dạng kinh sợ khi nghĩ lại chuyện hồi nãy, Lori vui vẻ cười to.

“Này, đừng nói tôi, cậu cũng cười không phải sao, chỉ là quay đầu nhanh, không để cho đạo diễn phát hiện thôi!” Brant nói xong ném bọt xà phòng vào người Lori.

“Còn không phải tại anh!” Lori dùng nước tắm sạch bọt xà phòng, “Nhưng, tôi sợ mình thật sự cười ra tiếng.”

“Ừm, tôi cũng vậy, lời kịch thật thú vị!” Brant kéo dài âm “thật”, “Nghe nói đây là bộ đầu tiên, sau này nói không chừng mỗi tháng đều có một bộ như vậy, thật thê thảm ah!”

“U-a… aaa, nghe anh nói như vậy cảm thấy rất thảm đấy!” Lori bắt đầu nghiêm túc cân nhắc lời nói của Brant: “Hâm mộ Adrian ah, anh ấy sắp rời khỏi rồi!”

“Hy vọng a, nhưng cậu ta một cửa cuối cùng cũng không biết có qua được không.” Brant tắm xong, bắt đầu dùng khăn mặt lau người.

“Nói cũng đúng, hơi lo lắng cho Adrian, anh ấy… anh ấy sáng nay trở về phòng rồi, nói là gần đây muốn ở đây.” Lori hơi do dự, vẫn đem chuyện này nói cùng Brant, dù sao hắn và Adrian ở chung lâu hơn.

“Adrian trở về ở? Cậu ta và bạn gái cãi nhau?” Brant hơi ngạc nhiên.

“Không biết, anh ấy chưa nói, tôi cũng chưa kịp hỏi.” Lori nhún nhún vai, lau khô thân thể bắt đầu mặc quần áo.

“Vậy thì mặc kệ cậu ta, có thể là muốn điều chỉnh tâm trạng a!” Brant chẳng muốn đoán tâm tư Adrian.

Hai người mặc quần áo tử tế đi ra, Denny chắc là đang đợi Brant, vẫn chưa đi, đang ngồi ở một cái bàn, cùng quay phim đang xem cái gì đó.

Brant và Lori đi đến xem, thì ra là ảnh chụp lúc nãy.

“Thấy như thế nào?” Denny thấy Brant và Lori đã đến, vừa hỏi vừa đưa di động qua.

“Cũng được!” Brant nhìn thoáng qua liền chuyển cho Lori, Lori tùy ý quét mắt rồi trả lại cho Denny, cậu rất không thích thấy chính mình trong phim.

“Tôi cảm thấy hơi xấu, ngày mai dứt khoát đi đổi cái khác!” Denny nhận điện thoại, bình luận.

“Cái này cậu không phải mới mua một tháng trước sao?” Brant cũng không phải thực sự muốn ngăn cản Denny, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

“Không sao cả, vừa vặn cho em trai Takako, thằng nhóc đã để ý cái này lâu rồi!” Denny khẩu khí như đơn giản là đổi một bộ quần áo.

“Đúng rồi, chú quay phim nói một hồi muốn mời chúng ta ăn thịt nướng!” Denny bỗng nhiên quay đầu nói.

“Ah, tôi nói lời này lúc nào?” Quay phim ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi (???).

“Đã thành, người một nhà còn so đo nhiều như vậy làm gì? Đi thôi đi thôi ~~” Denny không để cho quay phim cơ hội hoàn hồn, lôi kéo gã đi ra ngoài, mà mặt thì chuyển hướng Brant, Lori bên này, càng không ngừng bĩu môi.

“Đi thôi!” Brant cười cười, tập mãi thành thói quen lôi kéo Lori đi phía sau Denny bọn họ, “Nhưng cậu một hồi cũng đừng lại bất tỉnh nhân sự ah!”

“Không sợ, dù sao cậu cũng sẽ không để tôi ngủ ngoài đường!” Denny bộ dạng không sợ, “Hơn nữa hôm nay còn có Lori, an toàn hơn, cùng lắm thì các cậu vác tôi về!”

Brant và Lori liếc mắt nhìn nhau, quyết định đêm nay không để cho Denny đụng một giọt rượu, chúng tôi ở đây đừng hòng có cơ hội?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play