Mỗi giây phút trong cuộc sống của Juliana tại Tu viện Thánh Nhân từ đều được đưa vào khuôn phép một cách chính xác. Có những tiếng chuông báo hiệu giờ giấc và công việc phải làm vào thời điểm đó, có tiếng nài xin nhỏ nhẹ của người nữ tu phụ trách một nhiệm vụ nhất định, giai điệu của bài thánh ca tiếng Latinh như một lời kêu gọi tới các vị thánh thần.

Nàng được mong đợi phải trung thành với những quy tắc của cộng đồng, thậm chí mặc dù nàng chỉ được nuôi dạy tại tu viện trong khi chờ đợi sự triệu hồi từ đức lang quân của nàng. Nàng đã bị giám sát gắt gao như tất cả những tân nữ tu khác. Tất cả những nét đặc trưng về cách cư xử và cái tôi của bản thân đều bị nói bóng gió như sự ương ngạnh cần phải được sửa đổi hoặc loại bỏ. Ví dụ, nàng đã không được phép bước ra khỏi cổng tu viện dù với bất kì lí do nào. Nàng cũng bị cấm ở trong vườn nếu chỉ để thưởng thức hương thơm của những bông hoa mới nở. Thời gian nàng ở đó được chỉ định để nhổ cỏ, chứ không phải để biếng nhác. Nàng biết cái quy trình cuộc sống như vậy là không bình thường, nếu không nói là thảm hại, để hưởng một sự tự do bất ngờ với địa vị là nữ chủ nhân của Langlinais.

“Tôi muốn đi dạo,” nàng thông báo với Grazide vào buổi chiều hôm đó. Thay vì phản đối, người phụ nữ đó chỉ đơn giản gật đầu, mà vẫn không ngừng câu chuyện của bà ta với những người khác.

Juliana đứng đó trong phòng ăn lớn, chưng hửng. Nàng đã sắp xếp những lí lẽ của mình về sự riêng tư nhưng cuối cùng hoá ra chúng lại không cần thiết.

Nàng tháo bỏ chiếc mũ, chỉ để lại những sợi nơ. Áo choàng của nàng đủ nhẹ để nàng không bị nhễ nhại mồ hôi trong cái nóng này. Buổi chiều quang đãng và yên tĩnh, tiếng vo ve của một con ong mật là âm thanh duy nhất nàng nghe thấy khi rời khỏi phòng ăn. Dòng sông Terne chảy cuồn cuộn dưới chân bức tường thành phía nam, cơn gió nhẹ làm mặt nước gợn sóng lăn tăn và không khí dịu mát hơn. Từ nơi nàng đang đứng, nàng có thể nhìn thấy sự trải dài của Langlinais khi nó cong cong trong hình dáng nửa vầng trăng, những bức tuờng của nó chạy dọc theo những đoạn nhấp nhô của dòng sông.

Nàng đã có đến hai mái nhà - một là nơi nàng đã trải qua năm năm đầu của cuộc sống và hai là tu viện. Cả hai nơi đó đều không thể sánh được lâu đài Langlinais. Sau hai tuần vừa qua, nàng đã phát hiện ra rằng từ phòng ngủ của nàng có thể nhìn thấy được khu vuờn sau nhà bếp. Vẻ đẹp của nó không chỉ đơn thuần để trang trí. Có nhiều loại cây ăn quả; và cả những khoảng đất rộng trồng thảo mộc, thêm vào đó là một cái ao đầy cá. Những khu vuờn hoa kiêu hãnh với những chủng loại hoa phong phú, mà hầu hết trong số đó nàng không thể nhận diện được. Nhưng nàng nhận ra cây anh túc, hoa hồng, cây vòi voi, và cây hoa viôlét.

Nàng hít một hơi thở sâu. Không khí ấm áp và dường như tràn đầy mùi thơm.

Langlinais luôn đông đức với những con người liên lục di chuyển khắp nơi để làm việc, với sự hăng say và và rất hiếm có những dấu hiệu của sự sao nhãng. Những cô gái trẻ nhổ có trong khu vườn thảo mộc, chị thợ giặt và những người phụ việc, những thợ học việc trong lò rèn, những người làm bếp, tất cả đều tỏ ra siêng năng và mỗi người đều dành sẵn một nụ cười cho nàng khi nàng đi ngang qua, mặc dù họ không nói một lời nào cả. Không hề có tiếng cáu gắt, và nếu có lời bình phẩm nào phát ra, nó cũng là dạng mà một người chủ ý khiến cho người bạn của mình phải nổ ra một tràng cười. Thật vậy, tiếng cười đùa mới là âm thanh phổ biến trong sân và tường ngoài, chứ không phải là tiếng lầm bầm ca thán.

Không có nỗi sợ ở đây, không có sự ủ rũ, chỉ có âm thanh của sự mãn nguyện và hết lúc này đến lúc khác một bài ca được đồng thanh cất lên và làm hoàn hảo thêm cho một buổi sáng mùa hè như cơn gió nhẹ gơn sóng trên mặt sông Terne.

Con đường mòn nàng đang đi được lát bởi những viên đá cuội, lấp lánh màu vàng nâu dưới ánh mặt trời. Một chú ong lao tới trước mặt nàng rồi lại nhanh chóng bay đi. Không khí ấm áp cho đến khi nó dường như ngát hương bởi mùi thơm của những đoá hoa đang nở rộ và mùi cỏ non. Những bức tường dọc theo bờ sông phủ đầy những màng địa y xanh rờn. Nàng tự hỏi nó sẽ cho ra màu sắc như thế nào nếu được dùng làm mực.

Nàng tự cười mình. Thậm chí ngay cả bây giờ, nàng cũng không thể kiềm chế được việc cứ suy nghĩ về công việc của nàng, Hay là về Sebastian.

Nàng đã từng có một người bạn ở tu viện trong một thời gian ngắn. Anne đã được gửi tới đó trước đám cưới của chị, để học những điều mà những bà sơ có thể dạy cho chị ấy. Chị lúc đó đã 13 tuổi và đã được định sẵn là sẽ kết hôn với một quý tộc. Nàng và Anne trong một vài tuần lễ, đã cùng chia sẻ một căn phòng bằng đá nhỏ hẹp. Cách biệt với khu phòng ngủ tập thể bởi một bức tường đá cao 3 feet, nó là một nơi an toàn cho hai cô gái vô tư lự. Đủ để nàng và Anne nằm thức thâu đêm, chia sẻ những suy nghĩ và những mối lo âu về hôn nhân của họ.

Họ đã quyết định rằng cuộc sống của một người đàn bà đã kết hôn sẽ là một điều tuyệt vời. Họ đã đưa trí tưởng tượng đi xa tới mức phỏng đoán rằng đêm tân hôn của họ có thể diễn ra như thế nào trong thực tế, hình dung về nơi vẫn chỉ là điều bí ẩn. Anne, cô dâu trẻ, đã làm đám cưới từ lâu, trong khi Juliana vẫn còn chưa chính thức làm vai trò cuả một người vợ.

Và chắc nàng cũng sẽ không phải làm việc đó đâu.

Nàng không hiểu gì cả. Đã bao nhiêu lần nàng nghĩ về việc đó trong suốt những tuần ở Langlinais? Quá nhiều. Thực sự, nàng đánh giá thấy cuộc sống của nàng tại Langlinais thật tươi đẹp khi có thể làm việc cả ngày dài trong phòng viết nhỏ bé của riêng nàng và cân bằng với nó là những đêm thao thức.

Đầu tiên, nàng đã nghĩ chồng nàng là một trong số những người đàn ông tự đày ải cơ thể mình như một hình thức hiến dâng lên chúa trời. Sau đó nàng suy luận là anh ta hẳn đã bị thương khi chiến đấu ở Vùng đất thánh, hoặc là có một vết sẹo xấu xí. Nhưng người đàn ông nàng đã nhìn thấy có khuôn mặt thật hoàn hảo đến mức nàng cảm thấy gần như là xấu hổ trước vẻ ngoài của anh ta. Sự vô duyên của nàng dường như cười nhạo nàng khi nàng rời khỏi nhà nguyện.

Vậy thì vì lí do gì anh ta lại muốn một mối quan hệ giả tạo? Anh ta không hài lòng về điểm nào đó ở nàng chăng?

Nàng hiếm khi suy ngẫm về vẻ ngoài của mình. Sự phù phiếm không phải là một tính cách được đề cao tại tu viện. Chỉ khi nào nàng tỏ ra giản dị và ngăn nắp, nàng mới được chấp nhận. Nàng không được phép tìm hiểu về cơ thể mình, ngay cả việc tắm rửa cũng phải thực hiện trong bóng tối, nhưng nàng tự đánh giá là cơ thể nàng cong ở tất cả những chỗ cần thiết.

Hay là do xuất thân của nàng? Đúng cha nàng không phải là một quý tộc nhưng ông sở hữu nhiều của cải, và là một người trung thành với những vị bá tước vùng Langlinais. Nàng đã đóng góp những mảnh đất làm của hồi môn của nàng vào kho bạc của Langlinais, và lịch sử gia đình nàng đã có từ thời đại Nooc-măng-đi. Và nếu hoàn cảnh của nàng đáng chê trách, thì tại sao Ngài John lại đồng ý với cuộc hôn nhân này?

Chắc chắn Sebastian có thể quên đi vẻ ngoài và thân thế của nàng và thay vào đó chú ý đến nhân phẩm của nàng.

Nàng cố gắng tỏ ra lễ độ, mặc dù thực tế nàng nhận thấy mình luôn lẩn tránh trong sự im lặng mỗi khi nàng không thể nghĩ ra một phản ứng có lý hay một từ ngữ ôn hoà. Nàng không phải là một người chữa bệnh, nhưng nàng không thích nhìn thấy người khác đau khổ và luôn giúp đỡ họ nếu có thể. Nàng đã tìm đến sơ Beatrice và làm phụ tá cho bà trong khu chuồng làm bằng liễu gai để chăm sóc cho những chú chim bị thương của bà. Nàng tin là nàng khá thông minh và nàng không nghĩ mình có tính cách gì đáng xấu hổ. Như thế vẫn chưa đủ cho một người vợ hay sao?

Còn về tài năng, nàng chỉ có duy nhất một thứ. Náng ngó xuống những ngón tay của nàng. Có một vết dơ sẫm màu ở một bên ngón cái và một vết khác trên đầu ngón trỏ. Bất chấp nàng đã cố cọ rửa tay thế nào, chúng dường như không chịu biến mất. Phu nhân của Langlinais không nên quá luộm thuộm như vậy.

Nàng có thể tự đắm chìm giờ này qua giờ khác để suy nghĩ về những việc khác. Những từ ngữ nói với nàng như những lời ghi chú mạch lạc, một giai điệu tạo nên một bài diễn thuyết. Nàng cảm thấy nhiệm vụ của nàng là rất quan trọng, để ghi chép lại những điều đáng nhớ đó một cách cẫn mẫn, mà không thêm thắt vào những suy xét hay cách hiểu của riêng nàng. Theo cách này, nàng đã đóng góp cho kho tàng tri thức của nhân loại, nàng giúp cho một người nữa học được một điều mà trước đó chưa được biết đến. Khi nàng hoàn thành, và viết những từ Explicuit (hoàn hảo),vào trang cuối, nó sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với từ “the end” (kết thúc).

Nó sẽ đáp ứng được một sự kì vọng chứ. Chắc hẳn, khả năng đó cũng có giá trị nhất định? Với khả năng đó, anh ta có thể bỏ qua cho những thiếu sót khác của nàng không?

Đôi mắt anh ta có màu gì nhỉ? Không thể nhìn thấy được vì quá tối, và cậu trai nàng từng gặp cũng không gợi cho nàng điều gì. Và tại sao, khi nàng đang kinh ngạc về Sebastian, giọng anh ta lại hung dữ và sau đó lại dịu dàng như vậy, như thể để chai và đánh bóng trong cũng một hơi thở vậy? Tại sao nó lại có sức mạnh khiến cho nàng run rẩy?

Dưòng như không hoàn toàn đứng đắn khi nghĩ về anh ta nhiều như thế, nhất là khi anh ta đã khước từ nàng quá khéo léo. Không chỉ bởi việc bài trừ hôn nhân của họ, mà còn lảng tránh khi nàng muốn chạm vào, hay đến gần anh ta hơn.

Nàng có lựa chọn đúng không khi ở lại Langlinais? Và chấp nhận cuộc hôn nhân này nữa? Nàng có lựa chọn nào khác không? một tiếng thì thầm của luơng tâm nàng cảnh báo nàng đã lún quá sâu vào một sự lừa dối.

Lúc đầu, nàng chỉ muốn tỏ ra dũng cảm. Giờ đây, dường như, nàng muốn nhiều hơn thế. Trên hết, nàng ước rằng tất cả những thắc mắc của nàng bắt đầu có từ khoảnh khắc đầu tiên nàng nhìn thấy Langlinais sẽ được giải đáp.

Nàng đang ở khu tường ngoài thấp hơn, nơi rộng lớn nhất trong những toà tháp Langlinais, có thể cho cái nhìn toàn cảnh. Nó được gọi là tháp Vua Henry, có từ thời vị bá tước đầu tiên 200 năm trước.

“Thưa phu nhân.” Jerard lên tiếng. Giọng anh ta làm nàng giật bắn mình, vì nàng đang để hết tâm trí trong những suy tư của riêng nàng. Anh ta rõ ràng là đã bám theo nàng và đứng bên canh đợi nàng, khuôn mặt anh ta trông rất nghiêm nghị, đôi mắt chứa đựng sự cẩn trọng ngấm ngầm khiến anh ta được đánh giá là trung thành và điềm tĩnh. Nàng dừng bước.

“Lãnh chúa yêu cầu cô tới gặp ngài, thưa phu nhân Juliana.”

Một câu đơn giản như vậy không nên làm nàng thấy hụt hơi như thế. Nhưng đây là lần đầu tiên Sebastian cho gọi nàng. Nàng bước tiếp. Jerard không thúc giục nàng, chỉ giữ một khoảng cách nhất định bên nàng.

“Langlinais là một nơi thật rộng lớn.” Jerard có biết rằng nàng đang trì hoãn trả lời cho những lời triệu gọi đó? Rõ ràng là có khi một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

“Khi được trao cho vị bá tước đầu tiên, nó còn rất khiêm tốn.” anh ta nói. “Mỗi đời bá tước đã phát triển lâu đài, thưa phu nhân. đại sảnh và thành ngoài là lãnh thổ có được từ vị bá tước thứ hai. Người kế tiếp đã hoàn thiện bức tường thành dọc theo bờ sông Terne.Người tiếp nữa thì xây thêm khu nhà nguyện. Bố của ngài lãnh chúa đã làm nâng cao mái của đại sảnh, tăng thêm nơi ở cho gia tộc.”

Họ lướt qua cánh cổng chia cắt phần trung tâm với khu tường ngoài. Nàng dần dần giảm nhịp độ của những bước chân.

“Vậy những người thợ xây hiện đang làm gì vậy?” nàng hỏi, đưa một tay lên ngang tầm mắt khi nàng quan sát một nhóm thợ đang đứng túm tụm trên móng của toà tháp phía Bắc.

“Luôn có những công trình cần hoàn thiện ở Langlinais, thưa phu nhân. Họ đang chuẩn bị những phần móng của toà tháp.”

Căn nhà của người gác cổng lờ mờ phía trước nàng. Một vài phút nữa thôi và nàng sẽ về đến đại sảnh.

“Tôi sẽ nói lại gì với ngài ấy, thưa phu nhân?” anh ta hỏi vài phút sau đó.

Không thể trì hoãn thêm được nữa.

“Tôi sẽ đến gặp chàng, tất nhiên rồi. Trong phòng chàng phải không?”

“Không, thưa phu nhân. Ở đó cơ ạ.” Anh ta chỉ hướng, và ánh mắt nàng nhìn theo ngón tay anh ta. Phía trên đỉnh của ngọn tháp phía Đông, có một bóng người phủ kín trong một màu đen đang đứng đó. Phải chăng anh ta đang quan sát họ? Có phải anh ta đã đang quan sát nàng suốt thời gian qua?

Nỗi sợ hãi xuyên qua ngưòi nàng. Hoà lẫn với một cảm xúc khác. Sự đề phòng, có lẽ là vậy. Anh ta có định trừng phạt nàng vì đã đột nhập vào khu nhà nguyện chăng? Hay cuối cùng sẽ giải thích cho nàng vì sao anh ta lại mặc áo tu sĩ và che giấu bản thân?

Jerard không nói một lời nào khi anh ta dẫn nàng tới cánh cửa trên phần móng của toà tháp. Anh ta không nói gì, nhưng anh ta có thể nói gì chứ? Sebastian rốt cục chính là chồng nàng. Anh ta cho gọi nàng và nàng sẽ đến. Đàn ông đi chiến đấu và cố sống sót trên chiến trường. Còn đàn bà thì được che chở và đảm bảo an toàn, và vì thế, được mong đợi là phải biết vâng lời. Đó là cách mà thế giới tồn tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play