Ánh sáng – nến ở trong gió lay động,trong gió đêm mang theo mùi hoa từ núi xa.

Dưới đèn hai người ngồi mặt đối mặt, cũng đã thật lâu cũng không nói một chữ nào.

Một tiếng thở dài vang lên, “Ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm sao đây?” Hắn vừa ly khai Thiên Kiếm Minh, nàng liền đi theo không thấy, hắn cũng không thể đem nàng buộc trên đai lưng.

Thượng Hương rầu rĩ nhìn toát ra hoa đèn.

Tần Ức Phong đối với thân phận của kể chuyện thư sinh hoàn toàn không như người khác nghĩ, cho rằng chính là nàng. “Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì ?” Tức giận đến chạy đến nơi này nói hươu nói vượn.

“Nào có.” Nàng vì cái gì phải tức giận.

“Rõ ràng chính là vô cùng tức giận.” Nếu không sẽ không lấy bọn họ khai đao, hắn cùng Độc Diêm La mọc lên có tình cảm với nhau? Làm cho hắn tức chết.

Nàng cắn môi dưới,oán hận mà phun ra một câu, “Mười lần.”

“Cái gì?” Tần Ức Phong vẻ mặt mờ mịt.

“Một tháng các ngươi đánh mười lần!” Nàng rống giận, bọn họ rất nhàn có phải hay không, rất nhàm chán có phải hay không, ở bên cạnh thác nước đánh lại đánh, nàng muốn không thấy cũng không được.

Tần Ức Phong vẻ mặt kinh ngạc nhìn vẻ mặt tức giận của nàng.

“Kính nhờ các ngươi lần sau phải liều mạng hẹn xa ra một chút có được không ?” Nào có người đánh nhau nhiều như vậy còn chọn cùng một cái địa điểm, nhưng lại chọn địa phương nàng thích ở lại.

“Ngươi đều thấy được?” Rõ ràng lúc hắn đi ra ngoài cũng không phát hiện có người.

“Hừ!” Dùng cái mũi phun khí trả lời hắn.

“Hương nhi…” Hắn làm như vậy đều là vì ai.

“Ngươi đánh không lại hắn.”

Hắn mày kiếm nhíu chặt, như thế nào cách nói của nàng cùng Độc Diêm La giống nhau như đúc, mà điều này làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực.

“Ngươi còn không có xem hiểu? Ngươi không phải là đối thủ của hắn,cho dù võ công của ngươi thắng được hắn, hắn dùng một chút độc, ngươi căn bản khó lòng phòng bị.” Huống chi ngươi ngay cả võ công cũng thắng không được hắn.

“Hắn là quân tử.”

“Các ngươi quả nhiên hiểu rõ lẫn nhau không cần nói.” Trong lời nói không phải không có ý tứ châm chọc.

“Hương nhi —”

“Thế nào? Hắn là quân tử hay không ta lại còn không rõ ràng lắm sao?”

Tần Ức Phong trừng mắt nàng.

“Vì ta, hắn sẽ không để ý sử sụng thủ đoạn để thắng ngươi.” Ca sẽ không để cho chính mình bại bởi hắn,nàng rất rõ ràng điểm này.

“Ngươi hiểu rõ hắn như vậy?”

“Tóm lại so với ngươi hiểu biết hơn.” Tốt xấu bọn họ cũng là huynh muội, hơn nữa nhiều năm như vậy chơi mèo vờn chuột,nàng có tự tin việc này.

“Ngươi quyết định chọn hắn sao?” Tần Ức Phong thống khổ nhìn nàng.

“…” Nàng có nói như vậy sao?

“Ta nhân nhượng ngươi như vậy, chẳng lẽ còn là không thể lưu lại lòng của ngươi?” Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ có thể buông tay.nghĩ như vậy, tim hắn liền khó có thể khống chế rút chặt.

“Nhân nhượng?” Nàng ngơ ngác lặp lại.

“Ta cho phép trong lòng ngươi còn có một người, chỉ cần cầu người ngươi ở lại bên cạnh ta, chẳng lẽ điều này cũng không được?” Hắn sở dĩ nhiều lần đến nơi hẹn cùng Độc Diêm La tỷ thí, chỉ là muốn chứng minh kỳ thật chính mình không thể so với hắn kém, đáng tiếc thủy chung cũng không hơn một chút,điều nào làm cho hắn rất căm tức.

“Ngươi là ăn hắn dấm chua?”

Tần Ức Phong rất muốn ngất cho nàng xem, chẳng lẽ cho tới nay chính mình biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?

“Ngươi ăn dấm chua với hắn làm cái gì?”

“Ngươi nói làm gì?” Hắn thật muốn bóp chết nàng.

“Hắn rất tốt với ta là đạo lý hiển nhiên, hắn nếu không tốt với ta, ngươi mới hẳn là nên tìm hắn liều mình.” Này, hắn thật sự là đần.

Người nào đó hiển nhiên đã quên chính mình căn bản cho tới bây giờ chưa từng nói qua quan hệ cùng Độc Diêm La. ( ^^ phục Hương tỷ thế này Phong ca có khổ không chứ !!….)

Tần Ức Phong cảm thấy được hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn lạc đề.

Lấy lại bình tĩnh, hắn đưa tay xoa xoa trán, uể oải nói: “Được rồi,vậy ngươi giải thích cho ta, vì cái gì hắn đối ngươi không tốt ta mới cần tìm hắn liều mạng.”

“Bởi vì hắn là ta…” Nàng đột nhiên dừng lại,ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, ” Người thân thiết nhấ trên đời này.” Cha cùng nương rất ân ái,bọn họ trong lúc đó đã muốn không có vị trí cho nàng cùng ca, cho nên ca trở thành người thân nhất trên đời này của nàng.

“Vẫn là không nghĩ nói thật với ta?” Hắn nản lòng.

“Đây không phải là vài ba câu có thể nói rõ ràng được.” Ca không nói, liền đại biểu cho nàng cũng không thể nói, vì cái gì lúc trước đáp ứng ca không thể nói, hiện tại biến thành nàng thật buồn bực.

“Hương nhi.” Hắn trầm giọng nhìn nàng.

“Hửm?”

“Ta quyết định thú tiểu muội.” Hắn quyết định tiếp theo phải thêm mãnh dược (liều thuốc mạnh), nếu không có hiệu quả hắn liền nhận mệnh.

Nàng ngây người.

Hắn hạ mắt, không nhìn tới mặt của nàng, sợ chính mình sẽ yếu đuối.

“Đón dâu?” Nàng vô ý thức nói lời vô nghĩa.

“Mẹ ta làm chủ.”

“A”, nàng cực kỳ thong thả chớp mắt, con ngươi không có tiêu cự đối mặt của hắn, “Muốn ta đem Ngọc Kỳ Lân trả lại cho ngươi sao?”

Nàng hiện tại đồng ý sao? Tần Ức Phong trong lòng nổi lên chua xót, cho dù cầm lại đồ vật này, hắn cũng không thể đưa cho người khác.

“Thật xin lỗi, vật kia ta đã sớm tặng người, không thể trả lại ngươi.” Nàng có chút tiếc nuối nói.

Hắn bỗng mở hai mắt, trừng mắt nàng, “Tặng người?” Hắn vẫn nghĩ nàng là không chịu trả hắn mà thôi, thì ra…

“Đúng.” Nàng thành thật gật đầu.

“Ngươi đưa cho ai?” Hắn không tự giác lấy tay nắm chặt vai của nàng.

Thượng Hương bị đau đến nhăn mặt nhăn mày, “Tóm lại đã đưa ra ngoài thì không thể trở về.” Đối với vợ chồng kia rất khó đối phó, nàng nếu dám đi đòi về, chuẩn bị rơi một tầng da.

Hắn chán chường buông tay ra, trái tim của hắn, cũng giống như Ngọc Kỳ Lân giống nhau không thể thu về…

Bát Quái Trà Liêu phòng bình thường khách dừng chân ở lại qua đêm liền phải mười lượng bạc, mà trong Trà Liêu được xưng là xa hoa nhất, hưởng thụ nhất “Sướng âm uyển”, ở một đêm liền có thể mất hai trăm lượng bạc ròng, đưa trước vạn lượng hoàng kim liền ở trong một năm.

Bởi vì chi phí cao, cho nên đến nay chỉ có Thượng Hương ở bên trong lâu dài, được Trà Liêu người trong đám người tàn sát bảo vệ.

Gió mát từ từ thổi qua, lay động tàng cây trước cửa phòng, bên cạnh bàn đá còn có cái tự rót tự uống áo xanh thư sinh.

Rõ ràng là rượu hoa quế rât nhẹ, sao hôm nay lại cảm thấy có chút cay khiến nàng nghĩ muốn rơi lệ?

“Nhất Đương, uống rượu giải sầu sẽ say.”

Thượng Hương ngẩng đầu nhìn từ từ đi tới dáng người thướt tha, mỉm cười, “Ngươi khi nào thấy ta từng uống say?” Uống một chút cho vui vẻ, nàng luôn luôn rất chú ý dưỡng sinh.

“Bởi vì trước kia chưa từng thấy qua, cho nên lại càng không muốn nhìn đến.” Phi Phi đưa tay đoạt rượu của nàng.

“Phi Phi tỷ —-” Nàng bất mãn bĩu môi.

“Chúng ta Bát Quái Trà Liêu đương gia tiểu thư như thế nào có thể vì tình khổ sở, không biết tiến thủ (dám nghĩ dám làm)?” Phi Phi vừa nói, một bên rất không khách khí rót rượu cho mình.

“Nói lung tung.” Nàng chỉ là muốn uống rượu mà thôi.

“Ta nào có nói lung tung?” Phi Phi khinh thường hừ lạnh, “Rõ ràng là có liên quan đến Tần Ức Phong, từ khi hắn tuyên bố rời đi trở về chuẩn bị việc cưới xin của chính mình, ngươi liền mỗi ngày bắt đầu tự mình uống rượu, không để ý tới bất cứ chuyện gì bên người.”

“Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đắc tiêu diêu thì thả tiêu diêu.” * Nàng đoạt lấy một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, “Cảnh đẹp trước mắt, mỹ nhân như vẽ, rượu ngon cam thuần, vì cái gì không thể để một lần say ?”

(*Đời người đắc ý nhất là phải vô cùng vui vẻ, phải tiêu dao thì lại tiêu dao)

“Ngươi có phải hay không đóng vai nam nhân nhiều, hành vi cử chỉ thật giống kẻ lãng tử.” Phi Phi duỗi tay chọc chọc trước mắt giả nam nhân một chút, có khi không phải vì nàng hành động quá mức tùy tiện mà lo lắng, sợ nàng bị người chiếm tiện nghi mà không biết.

“Đúng đúng, Phi Phi tỷ, ta thèm thuồng ngươi đã lâu rồi.” Nàng cười to

“Nhất Đương —” Nhân Đồ quát trách móc phá không truyền đến.

Thượng Hương lập tức rụt vai cúi đầu,hai tay giơ lên làm dáng đầu hàng, “Đại thúc, ta sai lầm rồi, lần sau không dám.” Nàng là nữ hài tử đáng để hắn phát hỏa lớn như vậy sao? So với phụ thân nàng càng biến thái.

Phi Phi quyến rũ cười rộ lên, nàng phi thường cao hứng nhìn thấy việc làm và lời nói như vậy của trượng phu, kia chứng minh hắn vẫn rất yêu chính mình.

“Buồn nôn.” Thượng Hương nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Là ghen tỵ đi.”

“Đúng thì như thế nào.” Thượng Hương không phục sẵng giọng.

“Vậy chạy nhanh tìm một nam nhân đến thương ngươi tốt lắm.” Phi Phi cười hì hì đề nghị.

“Hà Sư Ngã thế nào?”

“Người ta trong lòng đã có đối tượng.” Trực tiếp giội nước lã hạ nhiệt độ.

“Ta xem hắn không vui, còn không bằng cùng ta thích hợp.”

Phi Phi cười run rẩy hết cả người, “Nhất Đương, lời này để Hà Sư Ngã nghe được sẽ bị dọa vỡ mật.”

“Hừ, người ta làm sao không xứng với hắn, rõ ràng là hắn được lợi.” Lại đoạt lấy một ly rượu dùng sức uống hết, nàng làm sao không tốt,mỗi người đều ngại. Cha mẹ ngại, sáu tuổi liền ném nàng xuất cốc, ca ca ngại nàng cản trở, vẫn không chịu cùng nàng cùng ở một chỗ, hiện tại ngay cả Tần Ức Phong cũng ngại…

“Nam nhân nhát gan không ai dám muốn ngươi.” Nha đầu kia lá gan so với trời càng lớn, hoàn toàn vô pháp vô thiên, như là không đem tính mệnh của mình xem là quan trọng, người như thế kỳ thật là khó đối phó nhất.

“Ta quyết định.” Rốt cục đoạt lấy bình rượu, lại phát hiện bên trong một giọt rượu cũng không có, ngay sau đó nàng làm quyết định .

“Cái gì?” Phi Phi nhẹ nhàng uống ly rượu hoa quế cuối cùng,tâm tình rất tốt hỏi.

“Ta muốn đem Thiên Kiếm Minh kim khố dọn sạch.” Dừng một chút, nàng lại giương cao giọng, “Ngay tại buổi tối trước một ngày hắn thành thân.”

“Đây là tặng lễ?” Phi Phi tựa tiếu phi tiếu quan sát người trước mắt có năm phần men say.

“Đây là hắn thiếu nợ ta.” Nàng bị hắn phi lễ qua,l ấy chút chi phí cũng tốt, nghĩ như vậy, trái tim nhưng lại không hiểu vì sao nổi lên có chút thê lương.

“Được, muốn bao nhiêu người ra tay?” Phi Phi ở một bên thêm củi, cần phải làm cho cái này lửa đốt mãnh liệt chút, mấy năm nay vẫn chờ mong nhìn tiểu nha đầu đùa giỡn, hôm nay rốt cục làm cho nàng gặp phải a!

“Làm cái gì?” Nàng con ngươi mê mang nghiêng mắt nhìn qua.

“Trộm kim khố, chẳng lẽ ngươi lại một ngươi có thể?” Phi Phi nhịn không được đưa tay vỗ vỗ ót tiểu nha đầu, làm cho nàng thanh tỉnh một chút.

“Phi Phi tỷ, ngươi tính toán đoạt kim khố sao?”

“Nói thế nào?”

“Người nhiều không phải thành công khai chiếm đoạt sao?” Nàng quơ quơ ngón tay, “Không được, người ta tốt xấu cũng là giang hồ bạch đạo đệ nhất Thiên Kiếm Minh, đoạt như vậy, sẽ đem Bát Quái Trà Liêu vị trí trung lập lâm vào khó xử.”

“Nhưng ngươi một người căn bản không thể nào.”

“Nếu như kim khố căn bản không nhiều đồ vật như vẫn nghĩ, ai nói không được.” Nàng không phục cãi lại.

“Không nhiều đồ vật còn gọi kim khố?” Phi Phi bác bỏ.

”Cái này gọi là nói dối như cuội thôi.” Mất rồi bộ dạng say rượu, nàng tiếp tục nói: “Ta có điều tra, Thiên Kiếm Minh trên danh nghĩa cũng không nhiều sản nghiệp lắm, hơn nữa tiền kiếm rất ít, cho dù bọn họ căn bản ngồi trên núi vàng núi bạc, theo bọn họ chi tiêu khổng lồ như vậy, cũng sẽ có lúc dùng hết thôi.” Miệng ăn núi lỡ là một loại mạn tính* tự sát . (*từ từ kéo dài )

Phi Phi dùng một loại ánh mắt quỷ dị quan sát trước mắt nha đầu rõ ràng say ngà ngà này, “Ngươi đến Thiên Kiếm Minh người ta không phải đi làm khách?” Nào có khách nhân đem người ta sở hữu này nọ đều tìm ra hết, cảm giác giống như đặc biệt đi nằm vùng.

“Nếu đã đi, tự nhiên phải cố gắng hiểu biết một chút.”

Phi Phi không tiếng động lắc đầu thở dài, nha đầu kia liền cái này thật khủng bố,đối với gì đó mình hứng thú đều sẽ nghiên cứu đến mức hoàn thành, giống như thuật dịch dung tuyệt diệu của nàng, cho dù cho tới bây giờ mọi người cho rằng đã muốn không thể tin nổi, nàng vẫn đang càng không ngừng cải thiện.

Lại hồi tưởng mọi người trong Bát Quái Trà Liêu nguyên nhân bị gom tới, cũng là dựa vào nàng cố chấp hơn người, có một người không sợ chết, ôm chặt nhất định phải điều tra rõ tổ tông tám trăm đời của ngươi tôn chỉ cố chấp dây dưa với ngươi,ngươi nói ngươi có phục không?

Phục!

Đã như vậy, đành phải nhận mệnh.

Đương nhiên trong đó cũng không thiếu người cảm thấy chỉ có chính mình nhận mệnh rất không thích, tiện thể kéo người khác chịu tội thay, người như vậy chiếm một phần tương đối lớn, cho nên có được thành tựu hôm nay ở trong chốn giang hồ Bát Quái Trà Liêu riêng một ngọn cờ.

Không hề có động tĩnh gì!

Tần Ức Phong tay ở sau lưng bất tri bất giác nắm chặt, ẩn ẩn lộ ra gân xanh.

Vốn hi vọng nàng sẽ có động tĩnh, chính là theo Hà Sư Ngã ngầm truyền đến tin tức, nàng suốt ngày ở trong Sướng âm uyển phẩm rượu uống trà, đánh cờ ngắm hoa, thỉnh thoảng trà trộn với đại sảnh Trà Liêu tung ra lời đồn đãi trên giang hồ, dự đoán theo tính tình nàng thích náo nhiệt ,nàng hẳn là sẽ đến tham gia hôn lễ của hắn, nhưng như thế nào như là thờ ơ.

Ngày cưới ngày càng đến gần, mà tin tức hắn nhận được lại đủ khiến hắn hậm hực mà chết, chẳng lẽ nàng thật sự không cần hắn?

Dùng sức lắc đầu, không, hắn phải bình tĩnh, hai người nhiều năm qua cục diện bế tắc liền xem lúc này đây có đột phá hay không, ôm được mỹ nhân về.

Cửa bị người đẩy ra, cước bộ nhẹ nhàng cùng nhàn nhạt mùi hoa đến gần.

“Biểu ca.” Bạch Ngọc Lan khẽ gọi thanh âm lộ ra mấy phần ôn nhu.

“Chuyện gì?”

“Công việc cho hôn lễ ta đã chuẩn bị tốt.” Khuôn mặt màu trắng nổi lên một chút hồng.

“Biểu muội.” Hắn chăm chú nhìn nàng, “Chúng ta đã nói rõ.” Hắn không muốn nàng ôm hy vọng quá lớn.

“Ta biết, nếu Hương nhi muội muội không đến,ngươi mới có thể lấy ta.” Buông xuống đáy mắt xẹt qua một sát ý, nàng sẽ không để cho Thượng Hương xuất hiện!

“Ta cũng không thích ngươi lấy việc kia uy hiếp ta.” Hắn mày kiếm khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Bạch Ngọc Lan mấp máy môi. “Biểu ca có thể xem thường thanh danh địa vị, chính là, dì cùng dượng cũng không thể không để ý.”

“Thì sao?” Danh lợi tất cả đều là nhất thời, chính tà phân chia cho tới bây giờ lại không phải như vậy phân biệt rõ ràng.

“Chẳng lẽ biểu ca tình nguyện để trăm năm cơ nghiệp của Thiên Kiếm Minh bị hủy hoại trong chốc lát?”

“Hủy hoại chỉ trong chốc lát?” Hắn giọng mỉa mai giương lên môi, “Nếu không phải ta làm như vậy, chỉ sợ sớm đã không có Thiên Kiếm Minh tồn tại.”

Bạch Ngọc Lan chân thành nhìn hắn, “Biểu ca, ngươi vì sao vẫn muốn đem ta làm người ngoài? Cha mẹ ta sau khi để lại cho ta sản nghiệp kỳ thật…”

Hắn đưa tay ngăn cản nàng nói tiếp: “Ta đối cái này không có hứng thú.”

“Nhưng trong Minh tiền bạc thật sự thiếu thốn là sự thật.” Mấy năm nay nàng hỗ trợ dì xử lý chuyện trong Minh,đối điểm ấy rất rõ ràng.

“Vậy phải cảm ơn cha mẹ ta, ‘quản lý tài sản rất tốt’.” Hắn trong lời nói không khỏi có chút châm chọc, kia một đôi bảo bối bố mẹ năm đó đem một cái vỏ trống rỗng giao cho hắn mới tròn mười lăm tuổi liền bỏ đi, làm cho hắn không thể không bí quá háo liều.

“Về sau ta sẽ giúp ngươi.”

Tần Ức Phong không nói gì, xoay người sang chỗ khác tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, nàng cùng mẫu thân giống nhau không có sở trường trong việc quản lý tài sản, lúc này mới làm cho phòng thu chi vốn khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.

Hắn vẫn không rõ,rõ ràng lại không có sở trường trong việc này, các nàng vì cái gì lại không chịu buông tay để người có năng lực đến làm?

Quyền lực thật sự hấp dẫn người như vậy?

Cho dù Thiên Kiếm Minh ngồi trên đệ nhất bạch đạo thì thế nào? Trừ bỏ so với người khác nhiều lần thậm chí mấy chục lần người, tiền tài, vật lực bên ngoài, chẳng qua chỉ được cái hư danh mà thôi, ngược lại đem chính mình phát triển danh tiếng, trở thành mục tiêu sống của những người có quyết tâm.

Nghĩ đến đây, trước mắt nổi lên khuôn mặt xinh đẹp, nếu mỗi người đều có thể giống như nàng giống nhau sống tự do vui vẻ thì tốt biết bao.

Cho tới nay, Thượng Hương đều lấy cách sống của chính mình sống, không đem lễ giáo phong tục để ở trong mắt, ở nàng xem đến sống được vui vẻ mới là điều quan trọng, cho nên vì mình vui vẻ có khi sẽ không băn khoăn đến người khác.

Nàng là ích kỷ, chính là lại ích kỷ khiến cho người ta không thể nào chán ghét, cho dù làm người xấu cũng làm được lí trực khí tráng*, người luôn có lý do. (*chỉ một người tính thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy)

“Quần áo của chú rể ta đã cầm đến đây, biểu ca có thể mặc thử một chút?”

“Không cần.” Có lẽ bộ quần áo kia căn bản sẽ không có công dụng.

“Vẫn là thử một chút tốt hơn, nếu không hợp, ta sẽ chỉnh sửa lại.”

“Ta nói không cần.” Hắn quả quyết cự tuyệt, từ khi nàng dùng kế uy hiếp mẫu thân, hắn đã không hề xem nàng như biểu muội, hắn không ngờ nàng có thể làm như vậy.

“Vậy được rồi, ta trước đi ra ngoài.” Bạch Ngọc Lan cầm hỉ phục xoay người rời đi,buông xuống trên mặt hiện lên hận ý sâu đậm, đều tại cái kia Thượng Hương,vốn tân nương của biểu ca chính là mình, đều tại Thượng Hương xuất hiện mới để cho biểu ca xa cách nàng.

Thư phòng yên tĩnh lại, thật lâu sau, một tiếng than nhẹ vang lên.

“Hương nhi, ngươi rốt cuộc tính thế nào?” Hắn thật sự rất muốn biết.

Bát Quái Trà Liêu Sướng âm uyển có khách tới chơi, giao thiệp rộng rãi khắp bốn phương Thượng Hương có người báo lại. Một người thần bí chỉ đích danh mua mạng của nàng.

“Việc làm ăn này chúng ta tiếp nhận, nhưng chậm chạp không ra tay chỉ sợ sẽ có người cùng nghề tiếp nhận, ngươi vẫn nên cẩn thận.”

Hắn nhún vai.

“Chuyện của ta chính mình có thể giải quyết.” Nhờ phúc của Độc Diêm La, ở trong hắc bạch lưỡng đạo nàng cũng xem như có chút danh tiếng.

Nàng nghĩ sẽ cản trở việc làm ăn của người ta, sau này lại phải tới cửa tạ ơn, Thượng Hương mở miệng hỏi: “Đối phương ra giá bao nhiêu?”

“Một ngàn lượng.”

Sau một lát, người tới mang theo một bọc nặng trịch rời đi.

Cái gọi là bên trong tổn thất bên ngoài bổ sung, cũng không thể làm cho nàng xem tiền như rác.

Cho nên Thượng Hương một chút cũng không cho rằng chính mình lẻn vào nhà người khác trộm kim khố không có cái gì không đúng.

Quan trọng hơn một chút là, hôm nay Thiên Kiếm Minh kim khố quả thực khó coi đến làm cho nàng rơi lệ.

Hai rương gỗ màu đỏ đựng toàn bộ tiền của, miễn cưỡng tính ra được hai, ba vạn lượng bạc trắng, còn không bằng một phần mười bạc tự nàng giấu.

Nhưng thật ra có chuyện rất kỳ lạ, nàng run rẩy cầm quần áo trên tay cẩn thận quan sát.

Thuần trắng sợi tơ nam bào, không có thêu bất kì họa văn nào, cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, chính là kia trên ngân bạch đai lưng (đai lưng màu trắng bạc) có một con huyết con dơi rất là làm cho nàng kinh ngạc.

Nhớ rõ U Minh Môn trong hồ sơ sát thủ,ghi lại một cái tên là “Ngọc Biên Bức “sát thủ, nàng nhớ rất rõ đoạn miêu tả kia —-

Danh hiệu: Ngọc Biên Bức (Ngọc con dơi)

Đặc thù: một thân áo trắng, ngân bạch đai lưng có thêu một con rất sống động huyết con dơi.

Võ công: Không rõ.

Lai lịch: Không rõ.

Tính cách: Không rõ

Tuổi: Không rõ

Cuộc đời: Xuất đạo mười năm, tiếp nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại, xác suất thành công trăm phần trăm.

Hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nổi lên mấy tia nghi ngờ, sát thủ nổi danh trong đêm trăng Ngọc Biên Bức, ngàn dặm giết người không để lại dấu vết, cũng là trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Giang Dương Đại Đạo. Này một thân quần áo giày mũ cùng U Minh Môn trong hồ sơ có ghi lại hoàn toàn ăn khớp, là trùng hợp sao?

Thiếu minh chủ của Thiên Kiếm Minh,giang hồ bạch đạo nhân vật thiếu niên số một, lại cùng Ngọc Biên Bức có liên quan sao?

Trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng ánh mắt giật giật, nhanh chóng đem đồ vật này nọ khôi phục trở lại, rồi sau đó trốn vào một khoảng không bên trong rương.

Không chỉ tiếng bước chân của một người, hơn nữa mục tiêu đúng là tòa không quá lớn kim khố.

“Biểu ca, ngươi dẫn ta tới nơi này muốn nói gì?”

Là Bạch Ngọc Lan! Vậy người khác chính là Tần Ức Phong, lòng của nàng xẹt qua một cỗ chua xót. Ngày mai chính là ngày bọn họ thành thân, hôm nay còn nhàn hạ thoải mái đến đếm bạc?

“Biểu muội, thực xin lỗi.”

Trong rương Thượng Hương mơ hồ nghe được Bạch Ngọc Lan phát ra ”A”một tiếng liền không nghe một tiếng động gì nữa, trong lòng không khỏi phát lạnh, chẳng lẽ nàng bị giết ?

“Biểu muội, là ngươi bức ta làm như vậy, ta mặc dù không thể giết ngươi, nhưng có thể giam lỏng ngươi.”

Là hắn!

Thanh âm lãnh khốc âm trầm này nàng chưa từng nghe qua, đồng thời cũng biểu hiện hắn tâm tình hắn đã đạt tới cực hạn.

Hắn tại sao phải làm vậy?

“Cho dù thân bại danh liệt, ta cũng sẽ không lấy ngươi!” Tần Ức Phong ánh mắt liếc đến một bên rương gỗ lộ ra một góc áo xanh, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén.

Nhưng Thượng Hương giành trước một bước phá rương mà ra.

Ba người ngay tại chỗ cùng nhau ngơ ngẩn.

“Tiểu Mạc!” Thiếu nữ trước mặt dĩ nhiên là Thiên Kiếm Minh tỳ nữ Tiểu Mạc, Tần Ức Phong khó hiểu kinh hô, rõ ràng chính mình vừa rồi thấy nàng đang bận rộn ở đại sảnh.

“Hương nhi.” Hắn biết trước mắt “Tiểu Mạc “là ai.

“Đại ca.” Nàng tự thú hẳn là tốt hơn, dễ dàng được tha thứ hơn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play