Cuối cùng, Tĩnh Phong cũng đồng ý cho Thiên Giai đi làm lại, cô vẫn là thư kí của anh. Tĩnh Phong để cô gần anh cho…đỡ nhớ. Một hôm, sau giờ ăn trưa, Tĩnh Phong nói với Thiên Giai:
- Tối nay em về nhà anh cùng anh nhé?
- Em..- Thiên Giai không biết trả lời thế nào
- Đừng sợ, anh chỉ muốn giới thiệu cho ba mẹ về em thôi.
- Em vẫn thấy lo lắm.- Thiên Giai cúi mặt
- Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em – Tĩnh Phong nắm tay Thiên Giai trấn an.
Thiên Giai gật nhẹ đầu. Vậy là cô đã đồng ý. 6h tối, Tĩnh Phong chở Thiên Giai đến nhà anh. Thiên Giai choáng ngợp trước sự sang trọng của nhà lớn. Tĩnh Phong nắm tay Thiên Giai bước vào trong. Đến phòng khách, anh thấy ba mẹ mình liền đi đến cất tiếng chào:
- Con về rồi. Ba của Tĩnh Phong ngẩng lên nhìn Thiên Giai, cô vội nói:
- Dạ, con chào hai bác.
- Hai đứa ngồi đi – Mẹ Tĩnh Phong cười hiền từ chỉ vào hai chỗ trống đối diện. Ba của Tĩnh Phong nhìn rất giống anh, khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ quyền quý. Mẹ của Tĩnh Phong bắt chuyện:
- Con là bạn gái Phong à?
- Dạ.
- Con tên gì? Bác là Dương Diên An. Còn ông ấy là Du Nghiêm.
- Dạ con tên Mạc Thiên Giai.
- Cái tên có vẻ hay đấy. Thằng này cũng tốt số thật. Bác đang lo không biết khi nào mới có người yêu, lạnh lùng quá mà. Y đúc ba nó ngày xưa.
- Thế mà tôi vẫn lấy bà đó thôi – Ba của Tĩnh Phong lên tiếng. Ông nhìn Thiên Giai rồi nói – Cháu uống nước đi.
- Tôi nói sai sao? Chứ không phải thằng Phong nó giống ông nhất nhà à? Nhìn này nhìn này – Bà An quay mặt Tĩnh Phong sang phía ông Nghiêm – Đó, ông nói không giống đi.
- Mẹ à – Tĩnh Phong lên tiếng – Con biết là giống rồi, mẹ đừng có so sánh nữa.
- Thiên Giai, cháu nói xem cha con nhà nó như giọt nước phải không. May sao thằng hai với út Ngọc không như vậy.
- Dạ giống. – Thiên Giai đáp nhỏ. Cô thấy nhà này rất thân thiện. Cô có cảm tình với bác An, cả bác Nghiêm nữa.
- Khi nãy cháu nói cháu tên Mạc Thiên Giai? – Bác Nghiêm bỗng nhiên hỏi lại.
- Dạ đúng.
- Ba cháu tên là gì?
- Mạc Khanh ạ.
- Còn mẹ là Quách Từ Nhiên đúng không? – Ông Nghiêm nhìn thẳng vào mắt Thiên Giai hỏi.
- Vâng ạ. Bác biết ba mẹ con? – Thiên Giai ngạc nhiên hỏi lại.
- Anh, là con gái của Khanh- Nhiên sao? Hèn gì em thấy có nét giống Nhiên khi còn trẻ quá mà không thể nhớ ra. – Bác An quay sang hỏi Thiên Giai – Mẹ con là Quách Từ Nhiên thật ư?
- Dạ.
- Tìm được, tìm được rồi – Bà An vui mừng. – Công nhận Mạc Khanh này đem vợ trốn kĩ thật, hơn 20 năm qua gia đình ta tìm không ra. Thiên Giai, ba mẹ cháu là bạn học đại học với hai bác, cháu có từng nghe qua chưa?
- Ba cháu không hề nhắc đến việc đó. Còn mẹ cháu đã mất khi cháu lên 4 vì một tai nạn xe – Nói đến đây Thiên Giai bất giác cúi đầu. Tĩnh Phong thấy vậy liền nắm tay cô, nói nhỏ:
- Bình tĩnh, anh ở đây. Thiên Giai nhìn lên Tĩnh Phong, mỉm cười gật đầu. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn bên cô, là điểm tựa vững chắc cho cô.
- Chuyện đó để nói sau, hai đứa xuống ăn cơm với cả nhà luôn- Ông Nghiêm đứng dậy. Càng về sau, Thiên Giai càng thấy Tĩnh Phong giống ba của anh, luôn biết cách tránh để người khác phải khó xử.
- Đúng rồi, bác quên mất. Xuống dùng cơm luôn hai đứa – Bác An đi qua chỗ Thiên Giai và Tĩnh Phong.
- Anh về không mẹ? – Tĩnh Phong hỏi.
- Nó hả? Mẹ có gọi rồi. Mà hắn ta đang bận chăm vợ. Gớm, vợ mang thai mà cứ như cháy nhà, hở tí là gọi điện thoại cho mẹ cầu cứu. Đã bảo đừng có ra riêng, ở đây có gì mẹ chăm cả bà bầu lẫn cháu mẹ, thế mà cứ không nghe. Bên đó con bé cũng có còn ai thân thích đâu, cứ ưa làm khổ cháu mẹ. – Bác An cứ vậy mà xót xa.
- Bà này, con nó lập gia đình, phải cho nó chút không khí chứ- Ông Nghiêm bênh con.
- Tụi con chào ba mẹ ạ. À, chú ba cũng đến rồi à?- Tuấn Kiệt đỡ vợ bước vào nhà. Thiên Giai thấy họ thì lên tiếng chào. Bác An thấy họ đến liền nói:
- Gớm. mới nhắc đã đến.
- Hèn gì vợ con cứ thắc mắc sao cô ấy ngứa tai quá, giờ con đã biết nguyên nhân.
- Có mà anh ngứa thì nói, cứ phải đổ cho vợ. – Bác An nắm tay vợ Tuấn Kiệt – Tiểu Mẫn, xuống ăn cơm với cả nhà đi con. Cái thằng Kiệt này, nó chỉ có bắt nạt vợ nó thôi. Mang con đứa đầu cực biết bao mà nó lại để hai đứa một mình bên ngoài nữa chứ. – Bác An quay sang Tuấn Kiệt – Anh có biết hồi mẹ mang bầu anh cực gấp mấy lần hai đứa em của anh không hả?
- Bà nói ít ít thôi, cho con nó còn thở với. – Ông Nghiêm can – Xuống ăn cơm, nói nãy giờ rồi.
- Rồi rồi, ông bớt nóng. – Bác An nói vội. Cả nhà xuống nhà dưới dùng cơm. Bữa cơm của tối hôm ấy thật vui vẻ. Tuấn Kiệt cũng đồng ý để Tiểu Mẫn ở lại nhà lớn để mẹ anh chăm sóc cả vợ và con anh. Bác Nghiêm và bác An nói với Thiên Giai rằng họ sẽ về quê cùng Thiên Giai cuối tháng này.. Vừa thăm ba cô, vừa bàn chuyện của cô và Tĩnh Phong. Bây giờ, mọi thứ thật hoàn hảo, không còn một chút tì vết gì khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT