4 năm trôi qua, ngày lễ Vu Lan năm nay ba mẹ đưa Thiên Giai lên nhà ông bà nội, vì năm ngoái đã được qua nhà ông bà ngoại. Nhà nội cô ở trong một góc nhỏ của một thành phố sầm uất. Nội cô không giàu, chỉ có một chút dư giả, lâu lâu lại cho con cháu. Mọi chuyện sẽ mãi luôn tốt đẹp nếu mẹ cô không đuổi theo cô, khi cô chạy theo một gánh hàng rong mà không nhận ra rằng mình đã chạy tới đường chính. Một chiếc xe tải chạy tới với tốc độ nhanh đến chóng mặt như muốn đâm sầm vào cô. Lúc đó, cô cảm thấy có một lực đẩy cô qua bên đường. Mọi người bắt đầu đổ xô xuống đường, nhìn người đàn ông tay đang nâng đầu người phụ nữ khuôn mặt lấm lem máu. Tay người phụ nữ nắm chặt lấy vạt áo ông, tay kia nắm lấy tay của cô bé. Đó chính là gia đình nhà họ Mạc. Thiên Giai khóc, những giọt nước mắt thi nhau rơi, rồi lại nấc lên từng hồi:
Người phụ nữ nhìn Thiên Giai, đưa bàn tay lên vuốt má con, in lại trên đó những vệt máu:
-Con ngoan …đừng sợ…mẹ ở đây.
Gắng lấy chút sức lực còn lại, Từ Nhiên yếu ớt nói với Mạc Khiêm:
- Mạc Khiêm, em..giao Thiên Giai.. lại cho anh…Xin lỗi..vì em..thất hứa….. Anh giúp em….chăm sóc cho con…. nha anh…
- Không được Từ Nhiên, em phải cố lên, xe cấp cứu sắp đến rồi, vài phút nữa thôi, em phải cùng anh nuôi nấng Thiên Giai- Mạc Khiêm cũng khóc, những giọt nước mắt ấy rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của Từ Nhiên, khuôn mặt hiền dịu
- Em không…chịu được nữa..Thiên Giai..mẹ yêu con….tha lỗi cho mẹ….Mạc Khiêm…em yêu…anh – Giọng Từ Nhiên nhỏ dần rồi tắt hẳn. Bàn tay ấy rời khỏi vạt áo của Mạc Khiêm, cứ vậy mà rơi xuống. Khuôn mặt cô vẫn mang nét cười, nụ cười hạnh phúc nhưng còn vương chút gì đó lo toan. Cô bé Thiên Giai lại càng khóc to hơn, Mạc Khiêm cũng khóc, mặc cho xe cứu thương đã tới. Với ông, điều này chẳng có ích gì cả, bởi ông đã mất đi người phụ nữ mà ông yêu thương, mãi mãi. Mạc Khiêm lo cho lễ tang của vợ thật chu đáo. Ông không muốn người mình yêu thương lại ra đi không thanh thản. Cô bé Thiên Giai đứng cạnh quan tài mẹ, đôi mắt cô ngập nước nhưng hình như cô không khóc được. Song Khuê đến bên cô, ôm lấy cô mà an ủi:
- Thiên Giai à, mẹ Từ Nhiên yêu cậu nhất, cậu mà khóc mẹ sẽ không vui. Mình sẽ chia mẹ cho cậu, cậu lại có mẹ rồi.
Thiên Giai ôm lấy Song Khuê, rồi cứ vậy mà khóc. Nhìn cảnh đó, làng xóm ai cũng nghẹn ngào, có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ họng, nước mắt cứ chực trào ra. Ngày hôm sau, mọi người đưa linh cữu mẹ cô ra nghĩa trang. Bà ngoại Thiên Giai vừa đi vừa khóc, than trách cho số phận con gái mình ngắn ngủi. Ai ai cũng thấy xót xa cho người phụ nữ toàn vẹn, lại biết cách giữ gia đình. Tối hôm đó, Thiên Giai vừa khóc vừa hỏi ba của mình:
- Ba ơi, mẹ chết là vì con phải không ba.
Mạc Khiêm cố nén cơn đau, ôm lấy con mà trả lời:
- Không đâu Thiên Giai, nếu con nghĩ như vậy, thì mẹ con ở trên thiên đường sẽ buồn lắm đấy. Mà con thì không muốn thấy mẹ buồn đúng không?
- Dạ đúng. Ba ơi, con cũng muốn ở thiên đường.
Sau đám tang Từ Nhiên, Mạc Khiêm dành hết tình yêu của mình cho đứa con gái bé nhỏ. Chiều chiều hai bố con lại ra mộ, cắm hoa và thắp nhang cho Từ Nhiên. Thiên Giai vẫn tới trường, nhưng có lẽ không ai hiểu được nỗi đau của cô bé, họ an ủi cô để cô yên tâm hơn. Cũng may là bên cô còn có ba và Song Khuê.
……….
3 năm sau
Thiên Giai càng lớn càng xinh đẹp, càng giống mẹ. Đôi mắt to tròn long lanh như đáy nước nhưng ít ai biết ẩn sâu trong đó là cả một nét buồn phảng phất.Một buổi tối, trong bữa cơm Mạc Khiêm hỏi Thiên Giai:
- Thiên Giai à, con nghĩ sao nếu ba đi thêm bước nữa ??
-Ba còn yêu mẹ không?- Cô không trả lời mà hỏi ngược lại ba mình. Nghe được câu hỏi này quả là sét đánh ngang tai, thời gian qua yên ổn như vậy tại sao ba còn muốn lấy vợ mới.
-Đương nhiên là có. Nhưng con cũng lớn rồi, cũng cần một người mẹ chăm sóc cho con. Nếu con đồng ý, ngày mai ba sẽ dẫn cô ấy về gặp con.
- Tùy ba, nhưng con muốn chắc rằng ba vẫn yêu mẹ
Rồi cả hai chìm vào im lặng. Học cứ ăn rồi trôi theo những suy nghĩ riêng của bản thân mình. Sau bữa cơm, Thiên Giai qua nhà Song Khuê. Tối hôm đó, trên chiếc xích đu do ba Song Khuê tự làm có người tìm đến.
-Song Khuê, ba mình muốn đi thêm bước nữa.
-Vậy hả? Mình nghĩ như vậy cũng tốt.
- Cậu biết tớ sợ chuyện mẹ ghẻ con chồng mà Song Khuê.
Đặt tay lên vai bạn, Song Khuê an ủi Thiên Giai:
- Thiên Giai, cậu phải đặt niềm tin vào ba của cậu, phải tin rằng ba cậu lựa chọn đúng.
Thiên Giai về nhà, thả mình lên giường trôi theo những dòng suy nghĩ. Sau đó cô cầm lấy tấm ảnh hai mẹ con chụp chung mà nức nở: