Vậy là mỗi ngày đều có người đưa tiền cho cô, nói cô để lại một khoảng trả tiền điện nước. Nhưng Tĩnh Phong đưa nhiều quá, mua đồ không hết. Nếu mua hết thì sẽ dư thừa đồ ăn rất uổng phí, thế nên cô luôn cất lại để trả anh sau.

-Thiên Giai, Tĩnh Phong chắc anh ấy kết cậu rồi. Chưa gì cậu đã giống người vợ đảm đang. Cậu đang làm cho biết bao nữ sinh trong trường này ghen tị đó. – Thiệu Lâm nháy mắt với Thiên Giai

- Mình cũng không hiểu sao anh ta cứ bắt mình nấu ăn nữa. Trong căn-tin có đồ ăn mà. – Thiên Giai vừa lặt rau vừa trả lời

-Vậy mới nói là Tĩnh Phong thích cậu. Ôi, lãng mạn quá đi- Thiệu Lâm bật cười

- Đừng trêu Thiên Giai như vậy chứ Thiệu Lâm – Song Khuê bước vào nhà bếp – Cần mình giúp gì không Thiên Giai? – Song Khuê hỏi.

-À, cậu cắt giúp mình cà rốt nhé. – Thiên Giai nhìn sang rổ cà rốt đã được rửa sạch.

……………………………………….

Tới giờ ăn trưa, Thiên Giai đưa cơm lên cho Tĩnh Phong như mọi ngày nhưng hôm nay lại nghe tiếng Nguyệt Nhã ở trên đó. Cô thầm lắc đầu, tại sao lại có những người si tình như vậy nhỉ? Càng đeo bám càng làm Tĩnh Phong chán ghét mà thôi. Nhưng nếu bây giờ cô đi lên thì sẽ làm cho Nguyệt Nhã tức giận.Đang suy nghĩ thì cậu bạn cùng lớp từ trên đó chạy xuống nói to:

-Thiên Giai, anh Phong đang đợi cậu. Chưa thấy cậu lên nên mình đang tính đi tìm cậu.

-À, hôm nay mình lên hơi trễ chút. Cậu có muốn ăn chút gì không?

-Mình xuống căn-tin ăn, thôi cậu lên đi.

-À mà này, có phải chị Nhã trên đó không?

-Ừ, người gì mà bám như sam, anh Phong ghét lắm rồi, đuổi hoài mà không chịu đi.

-Ra là vậy. Mà cậu đi ăn trưa đi kẻo lại đói bụng, mình lên đây

-Ừm, chào cậu nhé. – Anh bạn kia thân thiện vẫy tay Thiên Giai

Thiên Giai bước lên thì thấy Nguyệt Nhã cứ đứng bên cạnh Tĩnh Phong nói suốt, quá bái phục. Cô đưa hộp cơm đến cho anh:

-Cơm trưa của anh đây.

Tĩnh Phong nhìn Thiên Giai, nhận lấy hộp cơm. Nguyệt Nhã không ngờ Tĩnh Phong lại nhận cơm từ con nhỏ quê mùa này, liền tức giận hỏi:

-Anh Phong, nếu anh muốn ăn cơm, em có thể nấu cho anh. Anh làm sao quen được với thứ đồ ăn này chứ.

-Cô im đi. Không thấy mình nói nhiều quá sao? Tĩnh Phong đặt hộp cơm xuống, không thèm liếc Nguyệt Nhã lấy một cái.

-Thứ đồ đó sao anh ăn được? Lại do một con nhỏ nhà quê nấu nữa.

-Tôi đã nói cô không được gọi cô ấy là đồ nhà quê.

-Nhà quê vẫn là nhà quê, vịt mà đòi sánh với thiên nga. Cô không thấy mình hoang tưởng quá sao Thiên Giai. Cô đúng là một con cáo, cố tình tiếp cận anh Tĩnh Phong. Nói đi, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa. Đừng có ngày nào cũng bám anh ấy như vậy.

-Cô quá lắm rồi- Tĩnh Phong lúc này đã rất tức giận, ném ánh mắt lạnh lùng về phía Nguyệt Nhã làm cho cô ta sợ hãi lùi lại vài bước.

-Tôi không hề tiếp cận anh ấy vì tiền, chị nên biết là như vậy. Tôi cũng không đeo bám anh ấy. Còn về chuyện bữa cơm chị thích nghĩ sao cũng được – Thiên Giai lúc này mới lên tiếng.

- Haha, cô nghĩ tôi là con ngốc sao? để cho cô nói vậy rồi liền tin sao? – Nói rồi cô ta thẳng tay hất đổ hộp cơm của Tĩnh Phong.

-Cô…

-Chị…

Cả hai đồng thanh, nhìn hộp cơm mà Nguyệt Nhã vừa làm đổ.

-Sao nào? Nếu là đồ cô tự nấu thì nhặt lên đi. Hay là đi mua ở mấy nơi xó xỉnh nào đó rồi đem về cho Tĩnh Phong ăn? Cô lớn gan quá nhỉ?

-Cô cút ngay. Ngày mai chuyển trường. Nếu tôi còn thấy cô ở đây, cô về nói với cha mình dẹp cái nhà hàng đi

-Không, Phong à, em làm vậy là muốn tốt cho anh thôi. Cho anh thấy được bộ mặt cáo của cô ta. Anh cho em ở lại trường này đi.

-Tôi thấy cô giống cáo hơn. Cút ngay. Không xuống? Được thôi. Từ nay đừng hòng gặp lại cha mẹ mình nữa. – Nói rồi Tĩnh Phong rút điện thoại ra bấm một dãy số. Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Nguyệt Nhã mặt mất cả máu, sợ sệt mà nói:

-Đừng..xin anh….em xuống…để ba mẹ em yên

-Đi ngay

Nguyệt Nhã quay người, nhưng vẫn ngậm cục tức, thù này chưa trả , cô không phải là người. Muốn cô chuyển trường, đâu có dễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play