Lăng Kỳ Hàn đang dùng cơm thì thấy một bóng dáng màu tím lướt nhẹ đứng trước mặt nàng. Hoàng Liên Phong nhìn Lăng Kỳ Hàn, trưng ra bộ mặt đáng yêu ngây thơ nhất của mình:”hoàng tẩu “
Lăng Kỳ Hàn khẽ nhíu mày:” chuyện gì?”
Hoàng Liên Phong nhe răng lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóng, ánh mắt hồ ly khẽ đảo:” hoàng tẩu…. tẩu giúp đệ đi…”
Lăng Kỳ Hàn mắt lạnh nhìn hắn, môi mỏng khẽ nói:” không nói thì cút.”
Hoàng Liên Phong biết hoàng tẩu của mình khó nói chuyện, nhưng có nhất thiết phải như vậy không. Hắn thật không biết phải làm gì, chân chó nói:” hoàng tẩu, hoàng huynh nói bảo tẩu về, nếu không sẽ cho đống đồ cổ của đệ vào công quỹ huhu. Hoàng tẩu, tẩu cứu đệ đi.”
Lăng Kỳ Hàn mặc kệ hắn, tiếp tục ăn phần cơm của mình. Lăng Kỳ Hàn múc cho mình một chén cháo, uống một ngụm, mùi vị đặc biệt thơm, hạt gạo không cứng cũng không quá mềm, vị ngọt còn lưu lại nơi khoang miệng, kích thích vị giác của nàng. Đầu bếp tay nghề không tệ. Nàng uống hết một chén cháo, ăn thêm hai cái bánh bao, một đĩa rau, lại thêm một ít đồ ăn mặn, Lăng Kỳ Hàn vừa lòng đặt chén xuống.
Nàng ăn thật chậm, nhẹ nhàng như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy. Đối với nàng mà nói thì bất kỳ một thứ gì trên đời này đều có vận mệnh của nó.
Qua nửa giờ, Lăng Kỳ Hàn dùng thiện xong, nàng mới nâng mắt lên, đột nhiên sửng sốt: “Ngươi sao còn chưa đi?”
Hoàng Liên Phong ngồi xổm ở cái góc đó phỏng chừng mạng nhện đã chăng đầy người hắn chợt nghe những lời này, như bị sét đánh ngang tai, muốn khóc, hoàng tẩu a, ngươi không thể không nhìn ta như vậy.
Lăng Kỳ Hàn mảy mảy bứt rứt đều không có, bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không có việc gì thì về đi, còn ở đây làm gì?”
“hoàng tẩu, ngươi không nghe lúc trước ta nói sao? Sao lại không có việc gì? Có việc! Đại sự!” Hoàng Liên Phong kích động đứng lên, bởi vì ngồi lâu lắm rồi làm hắn không thể đứng vững ngay lập tức, lảo đảo dựa vào tường, đây là chuyện gì a, hao phí sức lực đi lấy lòng, không bao giờ làm nữa.
“Không nghe, nói đi” Lăng Kỳ Hàn khiêu mi.
Hoàng Liên Phong hắng giọng, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, xác định tâm tình không tệ lắm, một lát sau cẩn thận nói: “Chính là hoàng huynh ………..”
“Được rồi” Nàng vung tay lên, chặn lại lời nói của hắn, mất kiên nhẫn: “Đừng đem hắn đến làm phiền ta, phá hỏng tâm trạng của ta, không thì cẩn thận…..”
Xuất quân ra trận, chưa đánh đã thua!
Hoàng Liên Hạo ngửa mặt thở dài, hoàng huynh a, không phải ta không hỗ trợ, không cố gắng, ta sao mà khuyên được vị sát thần này a! hoàng tẩu chỉ cần trừng mắt, cả người ta đã run lên rồi. Không có biện pháp đành bất đắc dĩ cúi đầu quay người trở về phủ.
Còn chưa đi ra khỏi của, chợt nghe Lăng Kỳ Hàn âm trầm hỏi: “Hoàng Liên Hạo cử ngươi tới?”
Hắn mừng rỡ quay đầu lại, có cơ hội!
Hoàng Liên Phong xoa xoa tay cười nói: “Chính xác! Hoàng huynh nói khuyên ngươi hồi cung………..” Hoàng Liên Phong ngập ngừng lại thấy nàng chưa nói cái gì, liền dũng cảm: “……..động phòng.”
Một đợt gió mạnh đánh úp lại Hoàng Liên Phong rất nhanh thi triển khinh công hướng phía ngoài bay đi.
“Ầm” một tiếng, một chén trà hướng phía Hoàng Liên Phong bay đến, chén trà khí lực rất mạnh, tựa như một mũi tên xé gió lao đi. Hoàng Liên Phong nhanh chóng nhảy lên, ôm đầu lăn một vòng, nhưng vẫn bị chén trà đập vào đầu, trán truyền đến cảm giác đau đớn, huhu sao hắn lại số khổ như vậy.
Lăng Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, vừa lòng nói: “Vẫn chưa khiến ta mất mặt.”
Hoàng Liên Phong ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, thấy nguy hiểm đã hết, thế còn chưa đủ mất mặt ư, vẫn trúng như thường, bao giờ hắn mới có thể tránh thoát được hiểm chiêu của hoàng tẩu chứ, đen mặt nói: “hoàng tẩu, về sau có muốn kiểm tra ta cũng phải báo trước a!”
“Trở về nói với hoàng huynh ngưới,đừng mơ tưởng, bao giờ ta cần ta sẽ về, bảo hắn cút càng xa càng tốt.” Nhớ tới đêm động phòng hoa trúc kia, khuôn mặt chợt âm trầm, dường như có mây đen trên đầu.
Hoàng Liên Phong nhỏ giọng giải thích: “Kỳ thực hoàng huynh rất lo lắng cho tẩu, tẩu dù gì cũng là nhất quốc chi hậu, vừa thành hôn không bao lâu mà ở bên ngoài thì không tốt đâu. Hoàng tẩu, tẩu hồi cung đi.”
“đừng có ở đây mà làm thuyết khách, đối với ta vô tác dụng thôi.” Lăng Kỳ Hàn nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời nói của hắn: “ nếu không phải ta hứa với hắn thành thân với hắn, thì bây giờ hắn cũng không có thể biết ta ở đây đâu.”
Hoàng Liên Phong trong lòng oán thầm, tất cả là tại hoàng huynh, nhưng cũng vì hắn quá yêu ngươi mà thôi. Nhưng ngoài miệng là trăm triệu không thể nói ra, đáng thương nhìn hắn: “hoàng tẩu, tẩu hồi cung đi, đây là………. thánh chỉ.”
Lăng Kỳ Hàn mạnh mẽ vung tay áo, khuôn mặt xanh mét: “Hắn lại có thể hạ cái thánh chỉ như vậy”
Hoàng Liên Phong thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, khuyên nhủ: “…… Đó cũng là vì muốn tốt cho tẩu. hoàng huynh cũng chỉ muốn tẩu hồi cung thôi mà, ở đấy sẽ an toàn cho tẩu, hoàng tẩu ……….”
Lăng Kỳ Hàn vỗ vai hắn, giận dữ nói: “ngươi nghĩ ai có thể làm hại được ta, đừng có ở đây mà làm thuyết khách nữa, cút càng xa càng tốt, cả ngươi và hoàng huynh ngươi nghe chưa, khi đi nhớ lôi theo tất cả bọn chuột nhắt ẩn trong phủ này đi đừng để ta phải trục suất.”
Hoàng Liên Phong ngạc nhiên, chẳng lẽ hoàng tẩu phát hiện ra ám vệ, không phải đâu làm sao có khả năng, vì vậy hắn nói:” chuột nào cơ ạ…”
Lăng Kỳ Hàn không thèm nhiều lời với hắn, khẽ phất tay. Rẩm…rầm…rầm… hàng chục tiếng vang, mấy chục người ngơ ngác ngồi dưới đất vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra. Lăng Kỳ Hàn ánh mắt khẽ nhíu:” cút….”
Hoàng Liên Phong cùng đám ám vệ nhanh chân phi ra khỏi phủ, khi cách một đoạn xa vẫn còn chấn động, vừa nãy áp lực thật đáng sợ, như muốn nhấn chìm bọn họ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT