Phi Long thương hội vốn là do phái Vân Phi Long lập nên, nhằm phát triển buôn bán những vật phẩm quý giá bằng hình thức đấu giá. Chính điều này khiến cho dù Vân Phi Long môn hộ rất đông cũng không bao giờ tiêu hết số tiền do thương hội cấp. Phi Long thương hội không chỉ có gây dựng ở Phong Thần Quốc, mà chi nhánh của nó ở khắp các quốc gia, như Hoả Thánh Quốc, Dược Thiên Quốc...
Trúc Linh giờ đang đứng trước cổng vào nơi đang diễn ra đấu giá, nắm chặt lọ đan dược trong tay, nàng tiến vào hỏi thăm người gác cửa:
- Xin hỏi, ta muốn nhờ đấu giá đan dược, thì phải đăng kí ở đâu?
Người kia khiếp sợ lắm. Đan dược đối với hắn dường như chỉ mới nghe qua chứ chưa bao giờ tận mắt thấy, và hắn đã ở nơi đây canh gác nhiều năm cũng chưa thấy trường hợp trước mắt. Bán đan dược? Vị công tử khí chất bất phàm dung mạo tựa thiên tiên kia là một luyện đan sư? Sao trẻ như vậy được? Chẳng phải các luyện đan sư đều là lão nhân sao? Hay giờ họ đã chế ra loại đan dược hồi xuân rồi. Dẫu sao người trước mắt hắn cũng phi phàm, hắn vội vàng tìm chưởng quỹ bẩm báo.
- Ngươi nói cái gì? Có người muốn bán đan dược? Ta có nghe lầm không vậy?
Chưởng quỹ hốt hoảng:
- Dạ đúng là vậy, đệ tử không dám nói sai, hắn còn đang đợi ở kia.
- Vậy mau mau đưa ta tiếp đãi hắn, người như vậy tiền đồ ắt không nhỏ đâu.
Trúc Linh thấy hai người đi ra, động tác khẩn trương, có chút hấp tấp, lòng ngạc nhiên. Chẳng lẽ tác phong thường ngày của Phi Long thương hội là như thế sao???
Nàng không ngờ rằng bọn họ làm thế cũng vì nàng. Trong mắt người đời họ lạnh lùng, nghiêm túc, không chút siểm nịnh ai bao giờ.
- Ngươi là người bán đan dược?
Trúc Linh, gật đầu nói:
- Là tại gạ.
- Đan dược do ngươi điều chế?
Giọng trưởng quỹ có phần run lên vì xúc động.
Trúc Linh lại gật đầu lần hai.
Ây da, lão coi như được mở rộng tầm nhìn rồi a.
- Công tử, mời vào.
Trúc Linh rảo bước theo hắn bước vào một phòng nhỏ, nơi đây nồng đặc mùi thuốc. Có một lão nhân đang cặm cụi kiểm tra gì đó.
- Kim lão sư, người có thể dành ít thời gian phẩm đoán chất lượng đan dược được không?
Lão sư vẫn nhàn nhạt khiểm tra, không ngẩng đầu lên, vẫy tay nói:
- Được. Là đan dược gì?
Trúc Linh cầm bình sứ đưa cho lão, trả lời bằng một giọng hết sức khiêm nhường:
- Chỉ có ba mươi viên tăng khí đan.
Giọng nàng quả thực làm chấn động mọi người. Này, một viên tăng khí đan vốn khó cầu rồi mà đây còn là 30 viên. Lão giả lúc này hoảng hốt nhìn vị công tử trước mặt, tay run run đỡ lấy bình ngọc. Lão mở nắp bình ra. Mùi đan dược lan toả. Những viên đan dược kia toả ra ánh sáng đỏ chói mắt.
- Phẩm chất thượng đẳng.
Thật chấn động. Tuổi trẻ tài lại cao đến như thế tương lai ẳt rạng rỡ như thế nào đấy?
- Ta muốn mua Dung Tiên thảo.
Trưởng quỹ hấp tấp nói.
- Ta sẽ đưa công tử đến nơi đấu giá, chắc giờ Dung Tiên thảo đã được mang ra.
Thế là Hoàng Trúc Linh lại sóng vai cùng trưởng quỹ đến trung tâm đấu giá. Nàng được đưa vào ngồi ở lô ghế màu vàng, biểu trưng cho thân phận khách quý.
- Công tử, đây là thẻ lệnh của ngài, nếu ưng cái gì thì chỉ việc giơ thẻ báo giá thôi.
- Vậy đa tạ trưởng quỹ.
- Không có gì, không có gì đâu.
Trúc Linh đưa mắt nhìn lên lễ đài, nơi ấy đang bán một kiện áo giáp bạch kim sáng chói. Nàng bỗng thấy nhớ khuôn mặt giảo hoạt kia, gọi nàng:"Nương tử". Nghĩ vậy lòng nàng dịu dàng hơn rất nhiều.
Bộ áo giáp kia đã được mua với một giá trên trời: một vạn ngân tệ.
Tất cả tiết kiệm của nàng cũng chỉ có 500 ngân tệ thôi, thật là đúng như lời của lão bản nọ mà.
- Tiếp sau đây là 100 gốc Dung Tiên thảo. Các vị cũng biết rằng Dung Tiên thảo giúp bảo lưu nhan sắc, xoá bỏ vết thâm, vết nhăn của tuổi tác, làm da dẻ mịn màng. Nên giá khởi điểm là 1000 ngân tệ. Mỗi lần ra giá không dưới 100 tệ, bắt đầu đấu giá.
Mọi người xung quanh vội vàng ra giá. Ai mà chẳng biết Dung Tiên thảo khó cầu, nay có số lượng lớn như thế ai cũng muốn đem về chiều lòng người thương của mình.
- 1500 ngân tệ.
- 1600 ngân tệ.
- 1700 ngân tệ.
Con số không ngừng tăng lên. Trúc Linh không vội ra giá. Nàng biết 100 gốc Dung Tiên thảo này không chỉ dừng lại ở mức giá đấy đâu. Con số tăng lên đến 100 nghìn ngân tệ khiến cả hội trường suýt xoa.
- 110 nghìn ngân tệ.
Cả đám người đổ dồn ánh mắt về phía ghế lô màu vàng kia. Thật nhiều tiền a. Vậy là tất cả mọi người đều im lặng, không ra giá nữa. Không phải họ không đủ tiền mà người bình thường động chạm tới họ mạng sống khó bảo toàn.
Phía xa, cũng tại ghế lô màu vàng, một thân hoàng y, nhấp giọng một ly trà, nở nụ cười thâm sâu khó lường.
- Thái tử? Có cần điều tra kẻ kia không?
Hắn đặt ly trà xuống, trong giọng nói chứa đầy âm độc:
- Không cần. Việc quan trọng là phải điều tra hai kẻ kia.
Trúc Linh cũng không ngờ Dung Tiên thảo lại đến tay dễ dàng như vậy dẫu số tiền bỏ ra không phải con số nhỏ.
Nhìn 100 gốc thảo dược trên tay lòng nàng nhẹ hơn rất nhiều.
Nàng phải mau dời khỏi đây thôi.
Xì xào xì xào. Trúc Linh quay người nhìn về ghế lô màu vàng kia. Có chuyện gì xảy ra sao?
- Chủ tử, chủ tử người bị trúng độc rồi. Chắc chắn là tên Phong Ngọc Thiên đó đã giở trò.
Lưu Thanh hoảng hốt đỡ lấy thân hình của hắn, kêu to:
- Các vị có ai là dược sư không hãy cứu chủ tử của ta, chúng ta sẽ đền đáp xứng đáng.
Trúc Linh tự nhiên trong lòng lo lắng đôi chân không kìm được bước nhanh về phía hai người kia.
Một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc đập ngay vào mắt nàng. Hắn nôn thốc nôn tháo ra máu khiến tim nàng run rẩy hoảng sợ, sợ hắn sẽ cứ thế mà ra đi, ngay trước mắt nàng. Không thể thế được.
Trúc Linh đẩy đám người chen lấn xô đẩy kia, vội vã ôm lấy hắn, tay run run kiểm tra từng chút một.
Lưu Thanh thấy bạch y kia cứu chữa cho thái tử, lòng hắn nhẹ nhõm hơn vài phần. Hắn quan sát kĩ khuôn mặt người kia. Quen quá, rất giống một người nào đó trong trí nhớ của hắn. Người ấy diễm lệ hồn nhiên trong sáng không vướng chút phiền muộn của trần gian. Người ấy là nỗi dịu dàng đã biến mất trong lòng thái tử. Hắn lúc này không tin vào mắt mình được nữa, hắn cất tiếng gọi: