Trong khi Hoàng Trúc Linh cấp tốc lên đường, phía bên "trộm người" của Hoả Thiên Đức cùng Độc Cô Lãnh Huyết cũng tốn khá nhiều thời gian. Phải nói rằng bọn hắn cũng thật sự xui xẻo, mới ra tay đánh ngất được hai tên lính gác thì suýt nữa bị tên Hạo Thiên Quân phát hiện làm bọn hắn cùng hai tên lính chết ngất kia phóng ngay vào nhà xí để trốn tránh. Và chẳng biết hắn ăn phải cái gì, Hạo Thiên Quân cũng vào đấy.

Và sau đó.... Một mùi thum thủm bốc lên. Kèm theo tiếng thở dài mãn nguyện.

Hoả Thiên Đức tái mặt. Lúc này không phải vì đất nước, hắn sẽ cho tên kia một trận no đòn. Đi biết bao nơi, nổi tiếng là chiến thần vương tử như hắn lại phải kiên nhẫn nơi này ngửi mùi kinh khủng kia. Cmn thật là đáng giận mà. Mặt mũi hắn giờ vứt vào xó cho xong.

" Hừ hừ, đợi nghiệp lớn của ta hoàn thành ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ... Hừ, chết tiệt... Không ngửi được nữa rồi".

Riêng Độc Cô Lãnh Huyết chỉ hơi nhíu mày. Ai hắn là hắn gặp phải trường hợp này nhiều rồi nha. Ừm, có một vụ hắn phải giải quyết một tên thủ lĩnh sơn tặc ở Hoa Sơn của Dược Quốc, đang chuẩn bị ra tay thì hắn đã cấp tốc chạy vào nhà xí giải quyết. Hắn lúc đó một phần là bực mình một phần cũng vì phải đi ám sát kẻ khác, hắn nhiều đơn hàng lắm, nên giết nhanh tên kia khi hắn vẫn còn đang đại tiện. Nghĩ mà ghê tay...

Mà sao tên kia ăn ở cũng hay. Ăn uống thế nào để đi ngoài lâu thế kia cơ chứ? Hoả Thiên Đức đầu bốc lửa giận, đá hai tên tiểu binh vào một xó bẩn thỉu nào đấy chuồn nhanh ra ngoài. Trong đấy một phút kéo dài tựa một canh giờ. Hắn mà ở tiếp nhẫn nại đợi chờ chỉ để bắt tên lính chắc bị "khí độc" xông thẳng lên não mà chết mất. Hắn hít vội vàng bầu không khí bên ngoài trời. Sống lại rồi...

- Độc Cô trời tối muộn rồi, ngươi bắt hai tên ta bắt hai tên đi đến chỗ bọn Hoàng Song trước ta sẽ về ngay.

Lãnh Huyết vân vê đầu kiếm, rồi gật đầu phóng đi.

Hoả Thiên Đức cũng chẳng chần chừ phóng gần đến doanh trướng. Cẩn thận nhìn xung quanh. Đội canh gác không phải ít bình thường đâu. Hai lớp binh sĩ đi đi lại lại, tay cầm chắc kiếm sãn sàng chiến đấu. Thành ra kế hoạch nghe trộm kế hoạch tiến đánh Hoả Thánh của hắn thất bại triệt để rồi.

Hắn lại phi thân về nơi cũ. Trên đường về, tiện tay bắt ba tên lính đang khệ nệ xách xô nước.

- Thái tử người về rồi.

Hoả Thiên Đức gật đầu. Hắn bất chợt cau mày, ném ba tên kia ngã lăn xuống đất hỏi:

- Hoàng Song đâu?

Hoa Dung nhìn khuôn mặt không cảm xúc kia, tự giác ngồi xuống cạnh năm tên xấu số kia, kiểm tra dung mạo. Ai mà chẳng biết thái tử với Hoàng Song có quan hệ ám muội nha. Mà theo góc độ của hắn thì thái tử là thật lòng quan tâm Hoàng Song. Nếu để hắn biết đệ ấy bỏ đi tìm thảo dược nơi xa xôi thì hắn sẽ tức giận đến mức nào đâu. Là người thông minh sẽ không chọn cách làm lá chắn.

- Thực ra thì Hoàng Song đệ ấy đã đi Phong Thần Quốc rồi.

Lãnh Hiểu Minh a Lãnh Hiểu Minh đệ thật sự là gan quá to hay là quá ngây thơ đây. Hoa Liễu Dung lại một lần nữa cảm thán.

- Để làm gi?

Thiên Đức bắt đầu sốt ruột lắm. Hắn lo lắng cho nàng đường đi mệt nhọc, hiểm nguy. Nàng là nơi bình an còn sót lại trong hắn, nhỡ may có chuyện gì hắn sao chịu nổi được. Cảm giác kia hắn đã nếm một lần, hắn thực không muốn trải nghiệm thêm bất cứ một lần nào nữa.

- Đệ ấy tìm dược thảo để điều chế ra Dịch dung thuốc. Với số lượng ít ỏi hiện tại chỉ đủ dùng trong hai ngày thôi và nếu dài hạn thì không được.

Lần này lại đến lượt Đinh Chí Đại giải thích. Lãnh Huyết một bên mài kiếm thỉnh thoảng lại dóng tai nghe. Tiếng kiếm mài sắc lạnh cứa vào không gian hư vô nghe thật rùng rợn.

Hoả Thiên Đức nghe xong như gào ầm lên:

- Dù như vậy các ngươi cũng phải cản hắn lại chứ? Các ngươi để hắn đi như thế không phải quá mạo hiểm sao.

Hoa Liễu Dung đứng phắt dậy, vỗ vai hắn an ủi:

- Thái tử a, ngươi còn lạ gì tính cách của đệ ấy nữa. Hơn nữa Hoàng Song cũng không phải kẻ vô dụng, lần này hắn sẽ nhất định bình an trở về.

Hoả Thiên Đức lại lâm vào suy tư. Phải Linh nhi của hắn bản lãnh hơn người. Nàng sẽ bình an mà thôi. Hắn phải tĩnh tâm lại, hắn phải thực hiện tốt nhiệm vụ lần này.

" Linh nhi, ta chờ nàng về"

----

{Chuyện về kẻ xấu số}

Mấy tên lính bắt đầu tỉnh dậy, thấy hàn khí sắc lạnh bao quanh người. Cách hắn khoảng hai bước chân có một tên ánh mắt lạnh lùng, sát khí dày đặc đang mài dao.

Rùng mình.

Chẳng lẽ đây là kẻ chuyên ăn thịt người trong truyền thuyết?

Vậy là coi như xong.

Bọn hắn run sợ.

- Đinh Chí Đại, ngươi lột quần áo của bọn chúng ra đi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đêm nay.

Bắt đầu ăn thịt họ từ đêm nay ư? Gào thét. Không muốn đâu....

- Hoa Dung ca điều chế xong chưa? Sốt ruột lắm rồi.

Cái gì còn chế nước dùng để nấu bọn hắn. Không thích đâu nha.

Cái người to lớn kia tiến tới vởi quần áo bọ họ. Xê mông vội vàng về đằng sau.

- Lãnh Hiểu Minh giúp ta một tay đi.

Một cơn gió lạnh vụt qua.

Quần áo bay mất.

Tên cầm kiếm đang tiến tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào đầu một tên. Tên ấy ngây người, thôi đời hắn cô như tiêu.

- Chuẩn bị nước cho ta.

- Ngài đại nhân a, ở đây bận rộn lắm ai lấy nước cho ngài đây.

Bọn họ sắp bị nấu chín???

Cả năm tên rốt cuộc không chịu được nữa, sợ quá cắn lưỡi tự sát.

Hoa Liễu Dung nhìn 5 cái xác "thoáng mát" miệng máu me lắc đầu lia lịa. Ai, hắn còn muốn thử độc cơ mà.

- Ô sao cắn lưỡi cả đám thế này.

- Chịu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play