Thuyền vừa cập bến sông. Lòng người phấn chấn. Bây giờ thực sự là lúc hành động rồi. Bọn người Hoả Thiên Đức mau chóng xuống thuyền. Lưu Dật Bình sao nỡ để họ rời đi như vậy. Hắn còn muốn nhờ vả bọn họ để phát triển Lưu Huyền thương hội của hắn. Hắn khôn khéo tươi cười:

- Các vị hẳn đến Băng Quốc không phải chỉ để du ngoạn phải không?

Trúc Linh nghiêng đầu suy nghĩ:" Tất nhiên không làm chuyện vô ích. Tên này tâm cơ thật thâm trầm".

- Không giấu Lưu công tử, chúng ta muốn đến Băng Quốc tìm đối tác.

Hoả Thiên Đức nhàn nhạt nói. Hắn nhân cơ hội này lợi dụng tên họ Lưu kia để trà trộn vào quân đội Băng Quốc. Lưu Dật Bình đóng một vai trò rất quan trọng trong kinh tế Băng Quốc nên không khá khó khăn để thăm dò.

- Các vị từ Hoả Thánh nên không thể sang Băng Quốc dễ dàng được. Các vị cứ đi cùng ta, ta đảm bảo sự an toàn cho các người.

Lãnh Huyết bỗng cười sắc lạnh. Nực cười, bọn hắn mà cần tên gian thương này bảo vệ? Nếu không phải thái tử ra lệnh không được lên tiếng thì hắn sẽ cho tên kia biết thế nào là bảo vệ. Lãnh Huyết đời này rất ghét gian thương. Vị muội muội của hắn vì những tên gian thương như thế này mà chịu bao đau khổ. Mỗi lần gặp muội ấy, hắn có bao nhiêu khó chịu. Nếu không có muội ấy can ngăn, hắn đảm bảo sẽ cho tên kia chết không còn xác.

- Không cần ngươi bảo vệ. Ngươi cho bọn ta đi cùng là được rồi. Chúng ta chỉ cần qua trạm giám sát thôi.

Trúc Linh không khách khí nói. Nàng nhìn lên bầu trời. Màn đêm lúc này giăng mắc khắp nơi. Tối sẽ dễ hành động hơn. Dù sao bọn họ đã đến đây rồi. Do thám đối với nàng như người bạn tri kỉ vậy, kiếp trước nàng đã được huấn luyện rất bài bản.

- Chúng ta đi thôi, chỗ ta còn ba con ngựa, các vị chịu khó dùng tạm vậy.

Ba con không phải rất ít ỏi sao? Thế này đành phải cưỡi chung rồi. Hoả Thiên Đức ôm eo trúc linh bế nàng ngồi lên hắc mã rồi hắn cầm cương ngồi sau. Hai đại nam nhân, tất nhiên trong mắt mọi người, ngồi chung con ngựa có vẻ kì quái.

Trúc Linh đỏ mặt truyền âm cho Hoả Thiên Đức.

- Ngươi để ta đi bộ đi, ngồi như thế này kì quái lắm!

Hắn cười hà hà:

- Nương tử cứ ngồi im. Ai dám phản đối chứ? Vả lại trong mắt người đời dẫu nàng có thế nào ta vẫn quan tâm nàng mà.

Hai người thì thầm to nhỏ khiến mọi người hiểu lầm càng sâu.

Lưu Dật Bình:"Ai da không ngờ người của bang phái kia có sở thích lạ. Chậc tên tiểu tử nhỏ bé kia không biết có chịu nổi sức mạnh to lớn của vị kia hay không đây..."

Lãnh Huyết im lặng nhảy lên ngựa, mắt bắn hàn ý ra xung quanh. Ai dám tranh ngựa với hắn hắn sẽ cho biết tay.

Ba con ngựa giờ còn một. Đám người Hoa Liễu Dung, Đinh Chí Đại và Lãnh Hiểu Minh nhìn nhau rồi lại nhìn con ngựa cuối cùng. Không ai lên tiếng trước. Hôm nay có điềm lạ, mọi khi Hoa Liễu Dung sẽ tranh giành ngay nay im lặng. Hai người kia quay sang nhìn Hoa Dung. Hắn đang mân mê tấm ngọc bội vẻ mặt đau buồn cực độ.

- Thôi ta có thể đi bộ được, huynh và Hoa Dung ca tự hai người thương lượng đi.

Lãnh Hiểu Minh tự rút lui. Hắn là tốc thần, rèn luyện đường dài là chuyện nhỏ, nay đi bộ cũng chẳng sao.

Đinh Chí Đại nhìn Hoa Dung đau buồn tột độ, hắn vỗ vai Hoa Dung nói:

- Đệ lên ngựa đi, huynh đi bộ.

Hoa Dung gật đầu không nói gì, lặng lẽ như một cái bóng leo lên ngựa.

- Khởi hành thôi.

Đoàn người chẳng mấy chốc đi đến doanh trại của Băng quốc đóng quân gần đấy. Hạo Thiên Quân đang cho quân tập trung làm thuyền ngay đấy. Chỉ đợi đến khi xong thuyền bọn chúng sẽ tiến đánh Hoả Thánh.

Hai tên gác cổng chặn đoàn người lại:

- Các ngươi là ai mà dám xâm nhập lãnh thổ Băng Quốc ta?

Lưu Dật Bình không nhiều lời với tên lính kia, hắn chỉ nói đơn giản một câu:

- Báo cho tướng lĩnh các ngươi ta là Lưu Dật Bình.

Hạo Thiên Quân nghe bẩm báo sững người rồi cười to. Lưu Dật Bình là người nước hắn mà, hắn đến đây không khéo lại cho hắn một chút vàng. Nghĩ thôi, Hạo Thiên Quân hồ hởi đón tiếp:

- Lưu công tử, thất lễ rồi, mời công tử vào dùng trà.

Lưu Dật Bình nhìn Hạo Thiên Quân:

- Vậy làm phiền tướng quân rồi. Chúng ta giờ chỉ muốn đến kinh thành thật nhanh để đoàn tụ gia đình thôi. Nay qua đây có chút tài mọn mong tướng quân dốc sức chinh phạt Hoả Thánh rạng danh nước nhà. Người đâu.

Hạo Thiên Quân nhìn rương vàng trước mắt lòng hoan hỉ bội phần, nhưng vẫn cố khách sáo:

- Đây là trách nhiệm của bản tướng quân ta mà. Lưu công tử khách khí quá.

Trúc Linh bực bội. Nhìn vị tướng kia hỏi:

- Tướng quân, quân ngươi đóng bao nhiêu dặm quanh đây vậy? Liệu có đủ lực lượng công phá không?

Hạo Thiên Quân giờ mới để ý sáu người kia, mẩm đoán chắc là người nhà của Lưu Dật Bình. Vì thế hắn không chút do dự trả lời:

- Hai mươi dặm quanh đây là của quân ta, bốn mươi vạn quân.

Hoả Thiên Đức cau mày, bốn mươi vạn quân là lực lượng của toàn Băng Quốc. Lần này Băng Hoàng đã quyết tâm giải quyết Hoả Thánh của hắn. Vậy hắn sẽ cho hắn biết thế nào mất cả chì lần chài.

- Vậy cho ta đa tạ các vị tướng quân nha. Ta chờ ngày toàn thắng.

- Ha ha đến lúc đó ta mời các ngươi rượu thịt ha ha ha ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play