Sau một ngày mệt mỏi khiến Trúc Linh không muốn rời giường chút nào. Hôm qua khi đến đây ở chung với hắn nàng đã bá đạo cướp giường. Còn hắn ngủ ở đâu ư? Nàng lén thấy hắn nằm nghiêm chỉnh trên ghế dài, nơi hắn làm việc kia. Không chăn không gối hắn vẫn ngủ được kể cũng tài ha.- Nàng tỉnh dậy rồi à?

Thiên Đức cười cười nhìn nàng lười biếng vẫn ôm chăn. Chẳng lẽ nàng còn sợ hắn làm gì nàng ư? Hắn mà muốn làm thì... Tối qua đã làm xong xuôi rồi. Trông nàng lúc này khiến hắn chỉ muốn cắn một phát. Thiên Đức lại gần giường nàng, rồi tự nhiên ngồi lên.

Trúc Linh hơi hoảng nhìn Thiên Đức. Rốt cuộc hắn định làm gì đây? Nàng trùm chăn kín mít, ra lệnh:

- Này, này, ngươi đi ra ngoài để ta thay y phục đã chứ.

- Nàng chắc chứ? Ở đây là nơi của ta mà...

Nàng như hét lên:

- Chắc mà. Ngươi đi ra ngoài đi.

Thiên Đức hôn nhẹ lên trán nàng:

- Ta đi lấy bữa sáng cho nàng nhé?

Trời ơi hắn lại hôn nàng lần nữa. Tên vô lại này. Nhưng sao nàng cũng không quá chán ghét cơ chứ? Lòng có quỷ rồi. A. Làm sao đây. Nhìn thân ảnh hắn khuất bóng, nÀng lại ngẩn người. Dường như không gian quanh nàng đang dần đông kết khiến nàng nghe được rõ ràng trái tim đang thổn thức.

Đây là cảm giác khi thích một người sao, Trúc Linh nắm chặt tay lại, lắc lắc đầu. Đừng... Yêu đương chỉ làm ta yếu đuối mà thôi. Và nó có thể là điểm chết của ta. Đừng như vậy... Hãy thức tỉnh đi,...

Trúc Linh uể oải dậy, tìm tay nải, lấy ra bộ giáp y mặc vào. Khuôn mặt thanh tú cùng làn da trắng hồng càng nổi bật hơn.

- Nàng xong chưa a...

Ai đó không kiên nhẫn vọng vào. Nhưng hắn chả đợi câu trả lời của nàng mà trực tiếp xông thẳng vào. Thật may cho Trúc Linh rằng giờ này đã xong xuôi y phục và đang loay hoay búi tóc lên.

- Nương tử, ti tàm tơ ngàn năm thần khí hảo dụng như thế mà nàng lấy buộc tóc sao? Thật là đại tài tiểu dụng nha.

Trúc Linh giật mình.

- Sao ngươi vào đây hả? Ta chưa xong đâu. Mà ngươi lảm nhảm gì vậy. Ta thích lấy làm đồ búi tóc thì liên quan gì đến ngươi chứ. Ngươi cũng có thể lấy Hoả Đoản Khiếm để bổ củi hay thái rau cũng được mà.

Này này, nàng nói thế cũng được sao? Hoả Đoản Kiếm của hắn luôn được gìn giữ cẩn thận, không ai dám động vào mà nàng dám nói để thái rau bổ củi... Sao nàng có ý nghĩ đáng yêu như thế cơ chứ. Hắn tiến sát lại gần nàng hơn, hòng ăn vụng đậu hũ.

Cơ mà Trúc Linh bị lừa ba lần rồi, lần này sao để hắn chiếm tiện nghi chứ. Người xưa có nói quá tam ba bận mà. Với hắn, phòng trừ chỉ có hai cách một là dùng vũ lực nhưng hắn và nàng đánh ngang tay, tất nhiên một điều nữa là hắn có thể lực hơn nàng. Và đánh nhau như vậy chẳng mấy chốc mà hắn cũng thắng thôi. Cách thứ hai đơn giản hơn, đó là tẩu vi thượng sách, nàng bỏ trốn thì đố hắn bắt được. Cũng không vì nàng khinh công giỏi hơn hắn mà nàng giỏi dịch dung nha... Vạn người tìm người thật đâu có dễ dàng...

- Nàng lại đang tính kế ta đấy à?

Thiên Đức vươn tay bắt nàng lại, nhưng Trúc Linh uốn thân lẩn trốn rất mau.

Ay da sao tâm tư hắn thâm trầm thế cơ chứ.

Thiên Đức bắt hụt, hơi mất hứng, hắn khẽ hẵng giọng, tay chắp sau lưng nghiêm chỉ nói:

- Được rồi, không trêu nàng nữa. Nàng đứng lại đi ta sẽ không làm gì nàng đâu.

- Tin ngươi có mà trời sập chết ta.

- Không sao đâu, trời có dẫu có sập ta đỡ cho nàng, trừ phi ta chết không ai có thể đụng tới nàng, Linh nhi à.

Thiên Đức cam đoan.

Trúc Linh nhướn mày, tỏ vẻ không tin cho lắm. Nhưng nàng cũng đứng lại, lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi muốn báo cho ta điều gì?

- Không, ta chỉ mang cho nàng ít đồ ăn lót dạ thôi.

Trúc Linh cảm động. Hắn đây là đang quan tâm nàng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play