Yolo ~~ cuối cùng cũng viết thêm được 1 chap. Tại vì bữa giờ bận
việc, đến lúc rảnh thì lại lười, nên mãi bây giờ mới có chap tiếp theo
:’x thành thật xin lỗi mọi người T^T
Ta sẽ cố nâng cao tay nghề =)) cho nên mong mọi người ủng hộ, gạch đá hoa hòe gì thì cũng hãy cmt cho ta biết ý kiến nha, để ta rút kinh
nghiệm. Cảm ơn mọi người nhiều ạ!!!
À mà, nữ phụ được đổi tên nhé, là Mỹ An đó. Cảm ơn ạ!
Hội thao vừa kết thúc, cậu bế nó chạy vào phòng y tế ngay lập tức.
Bạn bè lớp nó, cả những vệ tinh xung quanh nó đều muốn đi theo, nhưng
khổ nỗi, bắt gặp cái lừ mắt của cậu, hết dám nhúc nhích. Thái độ của cậu với nó, mọi người đều nhận ra và cũng phần nào đoán được tình cảm của
cậu dành cho nó, cho nên hiện tại ngoan ngoãn một chút vẫn hơn.
Cậu nhìn đám người kia, khẽ thở dài. Vậy nên mới nói, cái con bé đang nằm trong lòng cậu kia, đúng là một con lợn mà. Ai cũng nhận ra mà sao
nó mãi vẫn cứ ngu ngơ như thế. Ây dà, mấy cái tỉnh tò kia tưởng dễ lắm
đấy chắc, phải suy tính rất là mệt đó nha. Nhưng cậu vẫn nguyện ý hi
sinh vì nó, nguyện ý làm chồng của một con lợn như nó.
Đến phòng y tế, cũng là lúc giáo viên tới:
– Nhanh đưa em ấy vào đây để cô sơ cứu và băng bó nào. – Cô nhìn nó nằm trong lòng cậu rồi nói.
– Thả tao xuống coi. – Nó ý kiến.
– Dạ thôi ạ, cô cứ đi ra với các thầy cô khác đi, em lo được mà. – Cậu không muốn có người phá giây phút lãng mạn của cậu đâu. Nghĩ mà coi, trong phòng y tế, nữ chính xinh đẹp ngồi trên ghế, chân đặt lên đầu gối nam chính để cậu ta sơ cứu vết thương, mắt
rưng rưng nhìn nam chính, miệng kêu đau, liên tục làm nũng nam chính,
quá lãng mạn luôn í chứ. Oa, mới nghĩ thôi đã sung sướng cả người.
– Mày giở chứng à? – Nó hỏi
– Mày không thấy là đang làm phiền cô sao? Các thầy cô khác cũng đang chờ cô mà. – Cậu lí sự.
– A, không sao đâu, chỉ mất một ít thời gian thôi mà, nào, mau đưa em ấy vào phòng đi. – Nghe cậu nói, cô vội xua tay.
– Cô cứ đi đi ạ, mấy chuyện nhỏ này em làm là được rồi, không nên để
những thầy cô khác chờ. – Cậu nhìn cô bằng ánh mắt da diết, mong cô hiểu ý mình mà rời đi. Cô nhìn cậu, dường như hiểu ra, lén lút cười một cái, gật đầu cảm ơn cậu rồi rời đi.
Cậu hí hửng, tưởng tượng ra cảnh sắc tươi đẹp. Nhưng, nó là ai chứ?
Nó là Phạm Băng Du đấy và đương nhiên đầu óc nó cũng không giống người
bình thường.
Nó đấm thật mạnh vào lồng ngực cậu, rồi nhảy xuống, vào gác chân nằm trên giường rồi ra lệnh:
– Tên thái giám kia, lại đây chăm sóc chân cho bổn cung. Nhìn chân ta thì phải biết ý mà nhanh nhẹn lên chứ. Ta cũng chỉ là thiến ngươi, đâu
có rút hết chất xám của ngươi đâu mà đần thế. – Nó vênh mặt lên nhìn
cậu.
Cậu nhìn nó, không biết nên nói gì. Thực tế quả thật khác xa so với
tưởng tượng. Nhưng không sao, thật ra thì sau này cậu cũng sẽ để nó làm
nữ vương, muốn gì cậu cũng chiều, giờ coi như là luyện tập cho sau này
đi. Nghĩ thế, cậu cười, vội lấy dụng cụ và vật dụng cần thiết, ngồi lên
giường, đem chân nó đặt lên đùi mình, rửa sạch vết thương một cách tỉ
mỉ.
– Tí nữa, tại hạ có ý định đi xử lí tên thích khách kia, không biết
nương nương có hứng thú đi cùng không? – Vừa rửa vết thương, cậu vừa
hỏi.
– Đương nhiên là đi, mày có bị ngu không mà hỏi câu đó? Tao đã đụng
gì đến chất xám của mày đâu. – Nó rất thích cái trò thái giám này đấy
nhá.
– Tức là những chỗ khác mày đã đụng rồi sao? – Cậu hoảng hốt.
– Đương nhiên là rồi. – Nó không biết nguy hiểm đang cận kề mà còn ưỡn ngực tự hào.
– Eo ôi, vậy là tao….tao…tao cũng đã mất zin rồi á? – Cậu lấy tay ôm mặt, vờ lắp bắp
– …………..mày ngậm mồm lại đi. – Im lặng một lúc, nó chỉ còn biết nói thế.
– Mày đã làm gì với tiểu Hoàng Lãnh? – Cậu vẫn tiếp tục.
– Hừ đường tưởng bở, bé xíu như trái ớt đó, tao không thèm đâu nhá. – ” Thích troll à, bà đây sẵn sàng tiếp. “, nó nghĩ.
– Vậy là mày đã thật sự đụng sao? – Trong lòng cậu đang rất vui vẻ.
-…………..- Nó lườm cậu.
– Vậy mày đụng khi nào?
-……………..- Tiếp tục lườm
– Chắc là cũng lâu rồi nhỉ? Chứ giờ tao thấy tiểu Hoàng Lãnh cũng
trưởng thành phết rồi đấy. Có cần kiểm chứng không? – Cậu cười một cách
nham hiểm.
– Ngậm mồm!
– Tao phải nói rõ để mày hiểu lòng tao. Nếu mày không hiểu thì kiểm chứng rồi sẽ hiểu. – Trò này hơi bị vui.
– Tao hiểu rồi, được chưa? Mày ngậm cái mồm mày lại và dẹp ngay mấy chuyện đó đi. – Nó hét lên. Thật là muốn ăn đấm.
– Ha ha – Cậu bật cười. – Đùa tí thôi, bình tĩnh đi. Nếu giờ mày ngại thì không cần đâu. Để lần sau tìm chỗ thích hợp hơn rồi kiểm chứng cũng được.
– VƯƠNG HOÀNG LÃNH, mày cút đi cho tao. – Nó hét lên, cầm lấy cái gối đánh vào cậu.
– Giật cả mình. – Cậu nhảy dựng lên, lấy tay chặn nó lại – A, đau, đau. Bình tĩnh, bình tĩnh. Tao xin lỗi, dừng lại đi, hạ hỏa.
Nó dừng lại, quăng gối xuống giường, khoanh tay, nhìn đi chỗ khác. Cậu lại gần chỗ nó, cầm tay nó lay lay:
– Ê, đừng giận nữa, tao xin lỗi, tao không đùa nữa đâu. Giờ tao băng
bó cho mày nhé, xong rồi tao cõng mày đi tìm con điên kia nhé? Rồi chiều tao đãi mày ăn kem, đừng giận nữa mà.
– Hừ, nhanh tay lên. Và để tay bố yên, thằng gay. – ” Kem, chẹp chẹp. ”
– ………..- ” Gay mà sau này làm chồng mày đó con. ” Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu đương nhiên không dám nói ra.
Đang băng bó một cách tỉ mỉ, bỗng nó lên tiếng:
– Ê, mày làm sao mà băng chân tao cho nó dày dày, to to một chút. Kiểu như bị gãy chân ấy, mà nhẹ hơn chút.
– Để làm gì? Mày lại định giở trò gì nữa? – Cậu nheo mắt nhìn nó.
– Thì mày làm chân tao như thế, kết hợp thêm mấy lời kịch nữa, tỏ ra
thật nghiêm trọng, thế là mọi người sẽ thấy thương tao vô cùng. Sẽ quan
tâm tao và tặng tao thật nhiều quà, nhiều đồ ăn. Đặc biệt là mấy thằng
trong trường ấy, đảm bảo là một núi đồ ăn luôn. – Không hiểu đầu óc nó
thế nào mà nghĩ ra được ba cái tầm phào này.
– Mày thích thì tao mua cho mày. Cần gì mấy cái đó? Mày cần mấy thằng đó lắm à? – Bực bội. Tâm trạng vui vẻ của cậu bị nó phá sạch sành sanh.
– Mày lại dở chứng à? Tự nhiên mặt hằm hằm thế? Mày có công nên tao chắc chắn sẽ chia cho mày mà, chứ tao có ăn hết đâu mà lo.
-…………..- Nó lại nghĩ cậu tham ăn sao? Làm như ai cũng như nó ấy. Bực rồi nha.
Cậu im lặng, không nói gì, lẳng lặng băng bó cho nó một cách bình
thường rồi mang giày vào cho nó. Mặc kệ nó cằn nhằn, trách móc, cậu cõng nó ra khỏi phòng y tế.
Nhìn thấy Mỹ An đang đứng giữa sân trường và nói chuyện với đám bạn,
cậu chau mày, bước lại gần. Nó nhìn thấy như vậy, liền đưa hai tay đang
nghịch tóc cậu ra trước mặt và dùng tay xoa xoa hàng lông mày của cậu,
miệng oang oang:
– Lông mày kia, bổn cung ra lệnh cho ngươi giãn ra. – Rồi lại giả
giọng the thé – Vi thần tuân chỉ. – Và dùng hết sức kéo lông mày cậu về
hai bên.
Cậu im lặng nghe nó nói rồi bật cười, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Bỗng, một cô bạn từ trong đám người của Mỹ An, ngẩng đầu lên và chỉ:
– Ê, có phải Hoàng Lãnh đang đi về phía chúng ta không?
– Đâu? Đâu? Ừ nhỉ, chắc là do tao xinh đẹp quá chăng? – Một cô bạn khác, vừa nói, vừa lấy gương và son ra, tút tát lại nhan sắc.
– Bọn mày im hết đi, cậu ấy đến là để gặp tao, bọn mày là cái quái gì chứ. – Nghe đám bạn nói, Mỹ An đắc ý, cho rằng mình rốt cuộc đã có sức
hút với cậu, vì hồi nãy trong lúc thi, cậu cũng nhìn cô chằm chằm mà. Nở nụ cươi thật tươi, quay người lại, nhìn thấy cậu đang cõng nó, mặt cô
nhăn lại, tức giận vô cùng. Ngay sau đó, cố nở nụ cười thật tươi – Ôi,
Băng Du, chân cậu có sao không? Nãy trong lúc thi, nhìn cậu tôi lo lắm!
Không thèm đoái hoài đến Mỹ An, cậu ra trước mặt cô, đặt nó đứng cạnh mình và lên tiếng:
– Đấy, cho mày giải quyết.
– Gì cơ? Tao á? Mày cũng vừa thấy tao vừa rửa tay bằng Lifebuoy, diệt vi khuẩn chỉ trong 10 giây mà giờ lại bắt tao phải đụng tay vào vi
khuẩn sao? – Vừa nói, nó vừa giơ tay trước mặt cậu như để chứng minh.
Cậu nhìn nó, mỉm cười. Còn Mỹ An thì tức sôi máu, không kiêng dè gì ai, lớn tiếng hét vào mặt nó:
– Phạm Băng Du, mày vừa nói ai là vi khuẩn vậy hả? Mày là cái thá gì
mà dám xấc xược với tao? Mày có tin tao cho mày một trận hay không?
Con….
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng ” chát ” vang lên, cô hưởng trọn cái
tát, 5 ngón tay in dấu trên mặt. Đưa tay ôm mặt, cô nhìn cậu, lắp bắp
hỏi:
– Sao….Sao cậu lại đánh tớ? Cậu chỉ vì con nhỏ này mà đánh tớ sao?
Lại thêm một tát vào mặt, cậu nhìn cô và nói:
– Cậu nói đủ chưa? Đủ rồi đúng không? Được, vậy giờ đến lượt tôi nói. Thứ nhất, cậu là cái thá gì mà dám xấc xược với Du? Cậu có quyền sao?
Cậu xứng sao? Đang tự nói mình à? Đã xem lại bản thân chưa? Thứ hai, ai
cho cậu nhìn Du bằng ánh mắt đó? Thái độ gì vậy? Có tin tôi cho cậu thêm một tát không? Thứ ba, ai cho cậu cái quyền được quát tháo, hét vào mặt Du như thế? Không một ai được quyền quát tháo Du, kể cả tôi. Cậu rõ
chưa? Và cuối cùng – Cậu lại tát cô thêm một cái – Đinh sao? Cái tát này là để trả lễ cho cái đinh hồi nãy. Đây chỉ là cảnh báo thôi, còn có lần sau thì tôi nhất định cho cậu biết hậu quả. Cậu bắt Du chịu thế nào thì nhất định tôi sẽ trả cậu gấp vạn lần. Tôi nói nhất định tôi làm được.
Đừng ngu ngốc mà thách thức tôi. Cậu thích làm gì, mặc xác cậu, nhưng
tuyệt đối đừng bao giờ đụng vào Du.
Rồi cậu quay lại nhìn nó và nói:
– Xong rồi, mình đi thôi.
Nó lè lưỡi trêu Mỹ An rồi mới xoay người lại, trèo lên lưng cậu. Cứ
thế, cậu và nó đi xa dần. Một cô bạn của Mỹ An lên tiếng mỉa mai:
– Chà đúng là tìm cậu thật nhỉ? Mà cũng may là tìm cậu, chứ nếu tìm
tôi, thì tôi không chắc là sẽ chịu nổi ba cái tát đó đâu. Thật không ngờ cậu bẩn thỉu tới mức đó.
Lúc này, học sinh xung quanh cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.
– Thật không ngờ cậu ta lại xấu xa tới như vậy. – Nữ sinh 1
– Đúng là một con rắn độc. – Nữ sinh 2
– Hóa ra con bé đó dám làm hại tiểu Du sao? Tao nhất định không bỏ qua. – Nam sinh 1
– Mới lớp 9 mà đã như vậy thì sau này còn sao nữa? – Nam sinh 2
Mỹ An vội bỏ đi thật nhanh, tay nắm chặt: ” Phạm Băng Du, mày nhớ đấy, tao nhất định không bỏ qua. ”
Vài hôm sau, mọi chuyện cũng dần lắng xuống. Cũng đã bước vào giai
đoạn thi học kì, hay đối với học sinh cuối cấp thì là thi chuyển cấp.
Đối với học sinh khối 12 chuẩn bị thi đại học thì không nói rồi, mà khối 9 của trường Royal cũng phải vô cùng căng thẳng. Để chuyển từ cấp 2 lên cấp 3, ở trường Royal, phải trải qua kì thi khó khăn vô cùng. Vì vậy
nên thời gian này, mọi người đều bận hơn, cắm đầu cắm cổ vào sách vở,
đặc biệt là khối 9 và khối 12.
Tuy nhiên, bên cạnh đó đương nhiên cũng có ngoại lệ. Điển hình như
lớp 9A của biệt đội Băng Lãnh đây. Dù là bất cứ lúc nào, thì cũng thảnh
thơi xơi nước, luôn quậy phá, không màng đến thế sự. Cái lớp này là vậy, chỉ khi nào nước đến chân mới nhảy, sáng mai thi tối nay mới chịu ôn.
Để rồi dẫn đến hậu quả là học quá nhiều, quá căng thẳng và bắt đầu kêu
ca, khóc lóc, trách móc và bị stress. Tuy nhiên, người xưa có câu ”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. “, câu này áp dụng cho lớp 9A thì
quả là chuẩn cơm mẹ nấu.
À, nhưng đó là phải kể đến bạn nữ phụ của chúng ta. Bạn nữ phụ luôn
phải cố gắng, cắm đầu học hành thì mới mong trụ lại được ở lớp A. Dạo
gần đây, bạn vẫn luôn bị xa lánh vì vụ việc làm nữ chính bị thương, nên
tình hình cũng chả khá khẩm bao nhiêu. ” Chỉ do con Phạm Băng Du đó, tất cả là do nó. ” suy nghĩ này luôn theo cô thời gian gần đây. Và có lẽ,
nguy hiểm đang chờ đợi nữ chính ở phía trước.
Nhưng đó là chuyện của nữ phụ, quan tâm làm gì. Quan tâm nam, nữ chính trước đã.
Nó và cậu đương nhiên là vẫn không thay đổi trong thời gian mấy ngày. Chỉ trừ một điểm là chân nó đã lành. Và dù không băng bó dày và to,
không diễn kịch nhưng nó vẫn nhận được rất nhiều lời thăm hỏi, cùng quà
và đồ ăn, nó sung sướng dã man con ngan luôn. Chẳng bù cho cậu, luôn
phải bực bội. Tuy nhiên, cũng chỉ bực bội một chút thôi, vì ngay sau đó
cậu sẽ dành thời gian suy nghĩ lại một chút và rồi sẽ cười thật tươi : ” Mấy tên vệ tinh thật đáng thương. Chỉ còn cách lấy quà và đồ ăn để dụ
dỗ con lợn con đó. Thôi thì cứ để người ta trèo cao, mơ mộng một chút.
Coi như là tích đức. Đằng nào sau này mình cũng là ông xã yêu của Phạm
Băng Du mà thôi.” Vâng, đó chính là suy nghĩ lương thiện để tích đức của Vương Hoàng Lãnh.
Hiện tại, nó và cậu đang nằm ạch trên giường trong phòng nó, với một
hộp kem trên tay mỗi đứa. Vừa ăn vừa nói nhảm nhí đủ thứ trên trời dưới
đất.
– Ê, nói chuyện nghiêm túc một chút, tao có chuyện cần hỏi. – Bỗng dưng cậu nghiêm mặt, quay sang nó.
– Gớm, cái thằng như mày mà cũng nói chuyện nghiêm túc à? Định làm
lưu manh giả danh trí thức hả? – Đút một thìa kem vào miệng, nó châm
chọc cậu.
– Tao không đùa đâu. Tao hỏi này, sau này mày định học gì vậy? Cấp 3 ấy.
– Hửm? Sao tự nhiên lại hỏi?
– Thì cứ trả lời đi.
– Tao định vào cấp 3 chuyên, chuyên Anh ấy. – Lại thêm một thìa kem vào miệng, nó thành thật trả lời.
– Chuyên Anh?
– Ừ.
– Ok, vậy tao cũng vào chuyên Anh. Hợp tác vui vẻ nhé đồng chí. – Cầm một thìa kem cho vào miệng nó, cậu trở lại vẻ vui tươi hằng ngày.
– Gì cơ? Tao tưởng mày thích Toán cơ mà.
– Tao chả thích gì cả. – ” Chỉ thích mày. ”
– Thế sao lại đột ngột vào chuyên Anh.
– Vì mày vào chuyên Anh mà. – Cậu thản nhiên trả lời.
– Là sao? Nói chuyện có logic tí đí.
– Mày đi đâu tao theo đấy. – Nói xong câu này, tim cậu đập thình thịch. Chết cha, lỡ miệng.
Nó im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cậu. Cậu nhìn nó, nghĩ là nó cảm động, còn mong rằng nó hiểu được ẩn ý mà nói đồng ý, đang lâng lâng trên chín tầng mây. Nhưng một câu nói của nó chứng tỏ nó chỉ là một con lợn ngu
ngốc đã làm cậu rớt cái oạch xuống đất:
– À, cún con trung thành, thế là tốt. Hóa ra mày thích bám đuôi tao đến vậy. – Nó hồn nhiên nói như đúng rồi.
-……………..- ” Ông Trời làm ơn hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của vợ con. ” Cậu nhìn lên trời và gào thét trong lòng.
Suốt những ngày đó, mọi người luôn ngạc nhiên vì một cặp thanh mai
trúc mã luôn kè kè với nhau, cùng nhau làm mọi việc, tất nhiên đó là
chuyện thường từ trước đến giờ của hai đứa này. Nhưng trước kia chúng nó thường hay cãi nhau chí chóe, giờ thì lại hòa hợp đến không tưởng. Phải chăng, đây chính là mở đầu cho tương lai của hai đứa trẻ Vương Hoàng
Lãnh và Phạm Băng Du?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT