Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :

- Cô muốn gì thế.

- Tôi muốn đập chết anh...

Tiếng nói chưa dứt, nàng bỗng vung cánh tay ngọc lên, quét thẳng về phía Thích Đinh Nhạn nghe một tiếng vút.

Thích Đinh Nhạn không ngờ U Minh Quỷ Nữ lại thực sự tấn công chàng như thế, nên bất thần phải lùi ra sau ba bốn bước dài.

Trong khi ấy, U Minh Quỷ Nữ không nói năng chi cả, tiếp tục công tới tấp ba chưởng vào Thích Đinh Nhạn. Bởi thế, Thích Đinh Nhạn bừng bừng nổi giận, quát :

- Sao cô không chịu nghe lời phải trái chi cả thế.

Cùng một lúc với tiếng quát tức giận đó, chàng tràn người ngay tới, vung chưởng phản công trả lại U Minh Quỷ Nữ.

Trong khi chưởng mặt của Thích Đinh Nhạn vừa đánh ra, tay trái cũng đã vận dụng chân lực sẵn sàng đánh tiếp. Chàng nhanh nhẹn xoay người thành một hình bán nguyệt, trong khi tay trái lại công ra thế võ thứ hai về phía U Minh Quỷ Nữ hết sức nhanh nhẹn và huyền diệu.

Võ công của U Minh Quỷ Nữ nào có thể đối địch nổi với Thích Đinh Nhạn. Bởi thế, sau một tiếng hự khô khan, U Minh Quỷ Nữ đã bị đánh ngã ra đất.

Thích Đinh Nhạn không khỏi kinh hãi. Hải Vân Tiên Tử buột miệng kêu lên :

- Thích ca ca, anh....

U Minh Quỷ Nữ đứng phất lên, hé môi anh đào ra, tức thì máu tươi từ trong vọt ra ngoài.

Thích Đinh Nhạn định bước tới đỡ lấy nàng, nhưng U Minh Quỷ Nữ quát to :

- Hãy bước lui!

Thích Đinh Nhạn ớn lạnh cả người, vội vàng lui trở ra sau. U Minh Quỷ Nữ nghiến răng nói :

- Thích Đinh Nhạn, anh hãy giết tôi đi! Hãy giết tôi đi!

Nàng gào lên như cuồng dại, rồi lại lao thẳng về phía Thích Đinh Nhạn. Giọng gào của nàng nghe thực hết sức rùng rợn.

Thích Đinh Nhạn liền thò tay ra chụp lấy nàng, rồi nhấc bổng lên. Đồng thời, vung cánh tay mặt ra, tát chớp nhoáng vào mặt nàng bốn cái tát tay kêu nghe bốp bốp, quát :

- Cô thực sự muốn tìm cái chết hay sao.

U Minh Quỷ Nữ ngây người không nói được chi cả. Nàng không khóc, mà cũng không gào la, nàng chỉ ngó chòng chọc vào mặt của Thích Đinh Nhạn.

Thích Đinh Nhạn nói :

- Trước đây tôi bị Tẩu Hỏa Nhập Ma, đã thực sự bị tàn phế. Cô chớ nên nghĩ rằng Hải Vân Tiên Tử đã gạt. Cô ấy hoàn toàn không có nói dối, và cũng không gạt gẫm cô như thế. Nếu tôi không gặp được Hải Tâm thần ni và Lục Thủy Xà thì tôi nào được bình phục như ngày hôm nay!

Thích Đinh Nhạn nói một hơi dài, những lời giãi bày qua giọng đầy xúc cảm.

Lúc ấy, chàng cảm thấy trong lòng hết sức bùi ngùi.

U Minh Quỷ Nữ đưa đôi mắt sửng sốt nhìn chăm chú vào Thích Đinh Nhạn, nói :

- Thực như thế sao.

- Nếu không tin, cô có thể đi đến Thiên Tinh Đảo để hỏi lại Hải Tâm thần ni, hoặc cô có thể đến bản môn hỏi lại vợ của Tiểu Ngưu Tử là Lục Thủy Xà!

U Minh Quỷ Nữ nói :

- Được, tôi sẽ đi hỏi lại!

Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :

- Thích Đinh Nhạn tôi có phỉnh gạt cô lần nào đâu. Tôi mong rằng cô sẽ tin việc này!

Liền đó, chàng thả U Minh Quỷ Nữ trở xuống. Nàng liền lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng, rồi chậm rãi bước thẳng ra cửa.

Hải Vân Tiên Tử khóc nức nở nói :

- Diêm cô nương, lời nói của Thích Đinh Nhạn hoàn toàn đúng, mong cô nên tin!

- Nếu vậy, tôi đã hiểu lầm cô rồi sao.

- Đúng thế!

- Dù sao đi nữa, tôi cũng phải tìm hiểu việc này cho rõ ràng. Nếu sai sự thực thì bốn cái tát tay...

Thích Đinh Nhạn tức giận nói :

- Tôi có thể ngửa mặt cho cô đánh trả lại bốn chục cái tát tay kia mà!

U Minh Quỷ Nữ nghĩ rằng :

- “Việc này có lẽ không ngoa.”

Do đó, nàng bỗng cảm thấy buồn bã và thương hại cho mình.

Dù sao chăng nữa, từ nay trong cuộc sống của nàng sẽ mất Thích Đinh Nhạn vĩnh viễn. Vì trước kia nàng không có can đảm tiếp nhận những ngày mai buồn tẻ đáng sợ, nên nàng không dám mạnh dạng nhìn thẳng vào sự thực để cứu lấy Thích Đinh Nhạn. Nhưng chẳng ngờ hôm nay, Thích Đinh Nhạn đã hoàn toàn bình phục như xưa.

Việc ấy chẳng phải gây nên một mối đau khổ mãi mãi trong cuộc sống buồn tẻ của nàng sau này hay sao.

Nàng đã theo đuổi một cõi mộng của mình, và đến đây cõi mộng ấy đã trở thành mây khói. Bởi thế, nàng không khỏi sững sờ lệ nóng tuôn rơi lã chã.

Hải Vân Tiên Tử bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn nói :

- Thích ca ca, anh hãy an ủi cô ấy đi!

- An ủi cô ấy.

- Phải, trong cuộc sống của cô ta đã gặp nhiều điều bất hạnh, vậy anh có thể yêu cô ta để xoa dịu bớt nỗi đau khổ của nàng!

Thích Đinh Nhạn buồn bã gật đầu, rồi bước thẳng đến trước mặt U Minh Quỷ Nữ nói :

- Diêm cô nương...

Nàng lấp bấp :

- Tôi đã lầm rồi... Tôi đã sai rồi!

Thích Đinh Nhạn hạ giọng nói :

- Tôi bằng lòng tha thứ cho cô!

U Minh Quỷ Nữ đau khổ nói :

- Tha thứ cho tôi. Tôi đáng tha thứ hay chăng.

Thích Đinh Nhạn nhìn vào mắt nàng nói :

- Diêm cô nương, tôi rất hiểu cô, và hy vọng công cũng hiểu được tôi...

U Minh Quỷ Nữ nói qua màn lệ :

- Hiểu anh về điểm nào.

- Hiểu tôi về chỗ tôi chẳng khi nào quên cô!

Nàng cười đau đớn nói :

- Thích Đinh Nhạn, giờ đây thì tôi đã tin tất cả lời nói của anh. Rất có thể là, trong đời sống của tôi đã tự tạo ra một sai lầm không làm sao cứu vãn được. Vì trước đây tôi không bằng lòng cứu anh...

Thích Đinh Nhạn vội ngắt lời :

- Tôi chẳng hề phiền cô về việc ấy, nếu giờ đây cô bằng lòng ưng tôi...

U Minh Quỷ Nữ ngước mắt nhìn Thích Đinh Nhạn :

- Ưng anh.

- Đúng thế!

- Đã muộn rồi, Thích Đinh Nhạn giờ phút này tôi đã hiểu anh rất nhiều. Tôi là một cô gái lúc nào cũng tìm về cõi mộng, nhưng một cơn mộng tràn đầy hạnh phúc đã xa rời tôi rồi. Thích Đinh Nhạn, chúng ta nên chia tay từ đây là hơn!

Nói đoạn, nàng lững thững quay người bước đi. Thích Đinh Nhạn nói :

- Cô không bằng lòng ưng tôi hay sao.

U Minh Quỷ Nữ cất giọng quả quyết :

- Phải, tôi không bằng lòng!

- Nếu thế, giờ đây cô định bỏ đi đâu.

- Việc đó anh không cần phải bận tâm. Cũng có thể tôi sẽ trở về U Minh Quỷ Phủ sống suốt đời ở đấy, đồng thời cũng có thể tôi sẽ lưu lạc khắp Hải Giác Thiên Nhai. Thích Đinh Nhạn, chúng ta chia tay vậy!

- Cô... Tại sao lại tự đi tìm cái khổ như thế.

- Đấy là một điều hoàn toàn hợp lý. Thôi, anh hãy thận trọng trong mọi công việc.

Nói dứt lời, nàng đã bước ra khỏi cửa. Thích Đinh Nhạn không lên tiếng gọi nàng, trái lại Hải Vân Tiên Tử kêu to :

- Diêm cô nương, tại sao cô không lưu lại.

U Minh Quỷ Nữ nói :

- Cô nương, U Minh Quỷ Nữ sẽ tìm đến sống trong một thế giới riêng biệt, xin chúc hai người được nhiều hạnh phúc!

Câu nói vừa dứt, thì bóng nàng đã khuất vào đêm khuya.

Thích Đinh Nhạn cất tiếng than dài :

- Cô ấy đi rồi... Thế là vĩnh biệt!

Hải Vân Tiên Tử nói :

- Ôi! Cô ấy là một người đáng thương!

- Đấy là một người con gái lúc nào cũng đi tìm cõi mộng...

Cả hai người cùng cất tiếng than dài. Thích Đinh Nhạn quay về Hải Vân Tiên Tử nói :

- Thôi, chúng ta hãy đi nghỉ!

Hải Vân Tiên Tử nói :

- Không! Anh hãy đi nghỉ một mình đi!

- Tại sao thế.

- Đễ dưỡng sức đối phó với Đào Hoa Thần Nữ...

Thích Đinh Nhạn phì cười :

- Em hãy yên lòng, anh sẽ không... ngoại trừ khi đã cử hành hôn lễ xong...

Thế rồi cả hai cùng dắt tay nhau lên giường nằm ngủ một đêm ngon lành...

Qua mấy ngày hôm sau, Thích Đinh Nhạn đã dẫn Hải Vân Tiên Tử trở về đến Mê Hồn cung. Môn nhân của chàng đều ra ngoài cửa nghênh đón.

Thích Đinh Nhạn nhìn thấy Thất Hải Thần Long thì liền lên tiếng hỏi ngay :

- Phó tướng, còn Tổng soái và Hình trưởng thế nào.

Thất Hải Thần Long cung tay đáp :

- Đệ tử đã cho cử hành lễ an táng của hai vị ấy rất trọng thể!

- Vậy hãy đưa ta đến trước mộ của nhị vị ấy để làm lễ cúng tế!

Sau khi tế lễ xong, Thích Đinh Nhạn trở lại gian đại điện của Tổng đường, đưa mắt quét qua tất cả môn nhân một lượt, nói :

- Phó tướng đâu.

Thất Hải Thần Long bước tới :

- Có đệ tử đây!

- Ông hãy ra lịnh cử hành hôn lễ cho Tiểu Ngưu huynh và Hải cô nương.

Tiểu Ngưu Tử và Hải Băng Tâm liền sánh vai bước tới, nói :

- Chúng tôi xin tạ ơn Môn chủ!

Liền đó, Thất Hải Thần Long liền ra lịnh cho môn nhân cử hành lễ cưới cho Tiểu Ngưu Tử và Hải Băng Tâm.

Thích Đinh Nhạn nói :

- Hôm nay còn cách ngày hẹn của Đào Hoa Thần Nữ năm hôm nữa. Nếu công việc không trừ được người đàn bà ấy, thì võ lâm vẫn còn phải chịu bao nhiêu tai họa.

Vậy, đến ngày hẹn, chúng ta phải kéo đến đó!

Chàng vừa nói dứt lời, bỗng thấy Từ Cần lắc mình bước ra nói :

- Thưa Môn chủ!

- Chuyện chi thế.

- Đệ tử có việc, muốn xin phép nghỉ!

- Cô có việc chi.

- Phụ thân tôi từ khi vào nằm tĩnh dưỡng tại Dưỡng Thân cung, bịnh tình không thấy thuyên giảm, e rằng ông không thể sống hơn từ năm đến mười hôm nữa. Vậy, để phòng vạn nhất, xin Môn chủ cho phép đệ tử được túc trực bên cạnh phụ thân!

Thích Đinh Nhạn nhớ tới bịnh tình của Thích Nhạc Dương, thì không khỏi ngậm ngùi nói :

- Thương thế của Bá phụ không thuyên giảm hay sao.

Từ Cần buồn bã đáp :

- Đúng thế!

- Tôi cho phép theo lời xin ấy!

- Đa ta Môn chủ!

Nói dứt lời, nàng lui về chỗ cũ.

Thương Hải Khách bỗng bước tới nói :

- Thưa Môn chủ!

- Quân Sư có chuyện chi thế.

- Trận giao chiến với Đào Hoa Thần Nữ, bản môn nhất định phải tiến hành.

Song, xem kỹ lại bức thư khiêu chiến của đối phương, Môn chủ không thể không nghĩ đến hậu quả!

- Lời nói ấy có nghĩa là làm sao.

- Môn chủ nhận rằng bên trong việc ấy có điều gian trá hay không.

- Ông cho rằng...!

- Tôi cho rằng chúng ta dẫn môn nhân đi đến chỗ đó, rất có thể sẽ đánh vào một khoảng không...

Thích Đinh Nhạn ngắt lời nói :

- Tức là bọn họ thừa lúc chúng ta kéo đi cả, sẽ lẻn vào bản môn để đánh lén, trong khi chúng ta không đề phòng phải không.

Thương Hải Khách nói :

- Đệ tử nhận rằng rất có thể như vậy!

Thích Đinh Nhạn cau đôi mày nói :

- Vậy theo ý của Quân Sư thì phải thế nào.

- Để đề phòng mọi điều bắt trắc, thì Môn chủ tốt nhất nên lấy thoái làm tiến.

Môn chủ sẽ phái một trăm cao thủ đi đến Võ Lăng sơn, nhưng đi nữa đường thì Môn chủ và năm mươi môn nhân sẽ lẻn trở về, bố trí chu đáo tại sơn cốc của bản môn!

Thích Đinh Nhạn gật đầu nói :

- Như thế rất hay!

Liền đó, chàng to tiếng gọi :

- Phó tướng đâu.

Thất Hải Thần Long bước tới trước :

- Có đệ tử đây!

- Ông hãy chọn ngay một trăm năm mươi đệ tử!

- Xin vâng!

Thất Hải Thần Long liền bước ra đi làm nhiệm vụ.

Thích Đinh Nhạn lại lớn tiếng gọi :

- Còn ba vị lo việc trinh sát của bản môn đâu.

Túc thì Huyết Kiệu chủ nhân, Tình Hải Đoạn Trường Nhân, và Thích Thiết Hoa liền bước tới nói :

- Có đệ tử đây!

- Ba vị hãy phái người phòng thủ cửa sơn cốc. Thích tỷ tỷ hiểu rõ địa thế, thì nên sắp xếp nơi ẩn mình cho môn nhân!

- Xin vâng!

Ba người liền lui đi ra ngoài.

Thích Đinh Nhạn nói tiếp :

- Ngoài ra, các vị khác như Hồ Tịnh, Thôi Thiên Hàn, Thiên Âm lão nhân, Phục Hổ Thiên Quân, Phi Long kiếm khách và Quân Sư thì hãy đi theo tôi!

Tiểu Ngưu Tử nói :

- Thưa Môn chủ!

- Chuyện chi thế.

- Còn tôi và Hải cô nương thì lãnh nhiệm vụ chi.

Thích Đinh Nhạn nói :

- Nhị vị mới vừa thành hôn xong, vậy chớ nên tham dự vào cuộc chém giết. Tôi cho phép nhị vị được nghỉ năm hôm để đi đây đó rong chơi!

- Việc ấy...!

- Như vậy là ít hay sao.

- Không, không! Đệ tử là một phần tử của Hồng Kỳ môn, vậy làm thế nào bỏ đi chơi trong khi bản môn hữu sự.

- Cũng tốt, nếu tự thấy rằng không tiện đi chơi như vậy, thì ngươi hãy lưu lại tại bản môn để đề phòng bất trắc!

Qua ngày hôm sau, Thích Đinh Nhạn đứng ra làm chủ hôn để cử hành hôn lễ cho Tiểu Ngưu Tử và Hải Băng Tâm tại Mê Hồn cung, đồng thời khao thưởng môn nhân, bày tiệc linh đình hết sức vui vẻ.

Sau ba hôm, Thích Đinh Nhạn dẫn một trăm môn nhân rời Mê Hồn cung đi thẳng đến Võ Lăng sơn.

Trong chuyến đi này, Thích Đinh Nhạn hoàn toàn hành động theo kế hoạch đã định trước. Nhưng đoàn người của chàng bước ra khỏi Mê Hồn cung chẳng bao lâu, bỗng nghe có một tiếng kêu kinh hoàng xé không gian truyền đến...

Xem tiếp hồi 88 Gặp nhau như trong cõi mộng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play