Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa xuất hiện, bốn thầy trò Vũ Ngôn đã chuẩn bị lên đường. Thời hạn bảy ngày, đủ để cho nhóm Nguyễn Phong tiếp thu được những kiến thức cần thiết, cũng đủ để Vũ Ngôn chuẩn bị một số thứ quan trọng trong cuộc hành trình rèn luyện các học trò của mình. Lúc này đây, ngoại trừ Vũ Ngôn vẫn bình đạm như thường ngày, ba người trẻ tuổi trên mặt đều đang mang những biểu tình khác nhau. Trần Duy thì hào hứng vô cùng, vì rốt cục cũng đến lúc lên đường.
Bản tính hắn vốn nhanh nhảu, lại thích phiêu lưu, nên việc chờ đợi bảy ngày vừa rồi đối với Trần Duy cũng không có chút hứng thú, hiện tại chuẩn bị lên đường, không khỏi khiến hắn vui mừng. Văn Thái lúc này lại đang cẩn thận cân nhắc, có vẻ như đang lo lắng về hành trình sắp tới. Nguyễn Phong vẻ mặt lại mang chút tiếc nuối, nhưng cũng không thiếu phần chờ mong, trông đợi vào hành trình sắp tới. Tiếc nuối là vì thời gian hắn ở lại thành Kinh Bắc quá ngắn, không thể tham gia được thêm nhiều buổi bình văn ở Phán Nguyệt Đường, và còn chưa kịp ngồi dưới Khuê Văn Các lắng nghe các vị giáo viên giảng văn. Thế nhưng trong con người Nguyễn Phong không chỉ có một khía cạnh văn nhã, mà còn một mặt nhiệt tình thích phiêu lưu khám phá, muốn trải nghiệm, từng giây từng phút vẫn đang rực cháy thôi thúc Nguyễn Phong, chính vì vậy mà hắn càng mong đợi nhiều hơn vào cuộc hành trình sắp tới.
Khi bốn người đi đến ngoài cổng thành, thật không ngờ đã sớm có mấy chục người chờ đợi. Đa phần đều là sĩ tử của làng Vĩnh Thái đến chia tay tiễn biệt bọn họ. Ngoài ra còn có hai người không ngờ đến, chính là Trần Cường cùng Lý Nguyên Kiệt. Trần Cường tiến lên trước, chắp tay chào Vũ Ngôn
“Anh Ngôn, anh đi mà chẳng tạm biệt một tiếng, làm cho tôi suýt nữa thì không kịp đưa tiễn anh rồi. Lần này tôi cũng biết anh thu được mấy học trò ưng ý, muốn rèn luyện bọn chúng thật tốt. Tôi còn bận việc ở giáo trường, không thể phụ giúp anh một tay, chỉ có thể chúc anh thuận lợi bình an, rèn luyện ra những học trò thật giỏi giang”
Nói đến đây, Trần Cường lại quay sang phía ba người Nguyễn Phong, cẩn thận dặn dò bọn họ:
“Các trò, ta biết hành trình sắp tới của các trò hẳn sẽ rất vất vả, nhưng các trò nên cố gắng vượt qua, rèn luyện thật tốt, không nên phụ lòng mong đợi của thầy Ngôn. Ta chúc các trò sớm ngày đạt thành công danh, vinh quy bái tổ, làm rạng danh cho cả vùng Kinh Bắc này”
“Cảm ơn thầy đã quan tâm, chúng học trò nhất định sẽ cố gắng hết sức”
Ba người Nguyễn Phong đồng thanh trả lời, trong lòng đối với vị giáo viên Trần Cường này càng thêm cảm kích.
“Ha ha, anh Ngôn, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện một lúc, để cho mấy người trẻ tuổi bọn chúng tiễn biệt nhau đi”
Trần Cường cùng Vũ Ngôn nhanh chóng đi sang một bên, để lại khoảng trống cho đám sĩ tử. Các sĩ tử trong làng Vĩnh Thái đến đây, đa phần đều cùng nhóm thiếu niên ngày xưa hay chơi cùng mấy người Nguyễn Phong, vì vậy tình cảm cũng không xa lạ chút nào, lần lượt lên chúc nhau những câu chúc tốt đẹp nhất. Đến tận khi đám sĩ tử làng Vĩnh Thái đã chúc xong hết, Lý Nguyên Kiệt mới tiến lên tạm biệt mấy người Nguyễn Phong
“Nguyễn Phong, tôi va cậu tuy rằng chỉ gặp nhau mấy lần trong các buổi bình văn, nhưng chúng ta giống như đã sớm quen từ lâu vậy. Đối với tài văn chương của cậu, tôi rất là cảm phục, tôi cũng biết cậu nhất định sẽ đạt thành tích cao trong kì thi sắp tới. Chính vì vậy, tôi sẽ không chúc cậu những lời khách sáo đó, dù sao chúng cũng đã là điều tất nhiên rồi. Chúc cậu lên đường thuận lợi bình an, sớm ngày đến kinh đô. Hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại”
“Được, chúng ta nhất định sẽ sớm gặp lại. Khi đó tôi sẽ mời cậu ăn cơm”
“Ha ha, vậy thì quá tốt rồi. Trần Duy, Văn Thái, hai cậu là anh em của Nguyễn Phong, cũng chính là những người bạn tốt của tôi. Tôi cũng chúc các cậu lên đường thuận lợi bình an, hẹn ngày gặp lại”
“Tốt, bọn tôi nhất định sẽ gặp lại cậu ở kinh thành. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng thi thố tài năng, nhưng không phải trong quán ăn nữa, mà là ở trên trường thi của triều đình. Tạm biệt”
Cả bốn người không hẹn một lời mà cùng vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của ba người còn lại. Tình bạn chỉ đơn giản như vậy thôi, vài câu văn, một bữa cơm, người tri âm đã có thể trở thành bạn bè, cùng nhau chung chí tiến thủ, mặc cho có cách bao xa, tâm hồn của họ vẫn sẽ hướng về nhau, cùng hòa quyện với nhau mà tạo nên một cầu nối đặc biệt giữa những người tri âm.
Bốn thầy trò sau khi đã tạm biệt tất cả bằng hữu thân thuộc, cũng không dừng lại lâu mà lập tức lên đường, đặt chân lên hành trình của riêng bọn họ. Không ai biết trước hành trình này liệu có bao nhiêu khó khăn, cũng không ai biết liệu bốn người bọn họ sẽ phải tốn bao nhiêu công sức để vượt qua những khó khăn này, nhưng bất kể là người ra đi, hay là người ở lại, lúc này đều biết rằng, bốn người kia chắc chắn đã tiến xa hơn trên con đường dẫn đến vinh quang, dẫn đến thành công.
Trong toàn vương triều Đại Việt, nếu nói thứ gì bị cho là thiếu nhất, thì đa phần mọi người sẽ cười mà trả lời là đường đi. Thật vậy, hệ thống đường xá trong đất nước Đại Việt có thể nói là thiếu, bởi vì ngoại trừ những tuyến đường chính nối liền các khu vực quan trọng là bắt buộc, được xây dựng cực kỳ cẩn thận, còn lại không có một đoạn đường nào khác để đi thông giữa các thôn làng, các địa phương nhỏ.
Điều này tuy khá bất tiện, nhưng cũng không có ai lên tiếng chỉ trích, bởi người dân Đại Việt từ trước đến giờ luôn sống hòa hợp với thiên nhiên. Tuy rằng xây dựng đường xá có vẻ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng sẽ phải phá hủy một phần của thiên nhiên, mà điều này thì không được nhiều người dân chấp nhận, cho nên không mang tính khả thi. Trên thực tế thì nhân dân ở Đại Việt còn có một phương pháp thuận tiện hơn là đi đường, đó chính là bay.
Ở bất cứ thành thị, thôn làng nào trong Đại Việt đều sẽ có ít nhất một người chịu trách nhiệm huấn luyện thú cưỡi có thể bay để làm phương tiện giao thông cũng như lưu chuyển thông tin, ngay như ở làng Vĩnh Thái, cũng có một vị huấn luyện sư chuyên phụ trách về việc này. Các loài chim, thú được huấn luyện hầu hết đều là loài sống theo đàn, huấn luyện sư chỉ cần có thể thu phục con đầu đàn làm hồn thú của bản thân, vậy cả đàn cũng sẽ chịu sự khống chế của huấn luyện sư. Mà bởi vì đặc tính hồn thú có thể kế thừa, cho nên công việc huấn luyện này thường được thực hiện theo phương pháp cha truyền con nối. Lần trước Vũ Ngôn dẫn sĩ tử đi thi, lại không sử dụng phương pháp bay này mà chấp nhận đi đường rừng, tất nhiên là có nguyên nhân nhất định, chủ yếu là vì muốn rèn luyện cho các sĩ tử, giúp bọn họ dày dạn hơn trong cuộc sống, tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Mà lần này, Vũ Ngôn dẫn mấy học trò của mình đi rèn luyện, lại càng không chọn phương án bay. Chính vì thế, con đường duy nhất họ có thể đi chính là xuyên ra rừng núi.
Tu luyện giả muốn đề thăng cấp độ bản thân, thông thường có ba phương pháp. Một là chuyên tâm tu luyện, hấp thu linh khí từ thiên nhiên để bồi đắp tu vi bản thân. Đây là phương pháp phổ biến nhất, quen thuộc nhất, dễ dàng nhất đối với bất kì tu luyện giả nào, thế nhưng tốc độ thì lại không được khả quan cho lắm. Một phương pháp thứ hai đó là đi thu thập các loại dược vật, bồi bổ bản thân, nhanh chóng gia tăng cấp độ. Phương pháp thứ hai này tốc độ rất nhanh, thế nhưng lại tốn cực nhiều tiền của, hơn nữa dược vật cũng khó tìm, cho nên tính khả thi không cao, chỉ có các gia đình nhiều tiền, hoặc các dòng họ tu luyện lâu đời mới có thể giúp cho con cháu mình được hưởng dụng loại ưu đãi này.
Còn một phương pháp cuối cùng, vừa không tốn nhiều tiền, mà tốc độ lại cũng khá nhanh, đó chính là đi săn giết các loại hồn thú, yêu tinh, quái vật…. để bồi đắp chân hồn. Tu luyện giả một khi đã đạt được chân hồn, việc tu luyện cũng như năng lực điều khiển nguyên tố tự nhiên đều sẽ được tăng cao. Lợi ích chân hồn mang lại cho tu luyện giả là không thể phủ nhận, thế nhưng lợi ích này còn có thể tăng cao hơn nhiều lần, bởi chân hồn cũng có thể tăng cấp độ. Chân hồn, về cơ bản là một loại liên kết linh hồn giữa tu luyện giả và hồn thú, hoặc cũng có thể là sự vật bất kỳ. Chính vì vậy, con người có thể thông qua việc thu thập năng lượng nguyên tố tương ứng, hoặc là năng lượng linh hồn để bồi đắp cho chân hồn của mình. Đây là một quá trình bắt buộc nếu muốn tiến lên một bước cao hơn trong con đường tu luyện, bởi chân hồn chỉ khi hấp thu đủ năng lượng, mới có thể tiến hóa lên cấp cao hơn. Mặc dù giới tu luyện có những quy định thống nhất về việc bảo tồn tự nhiên, nhưng mục tiêu để tu luyện giả thu thập năng lượng thì không thiếu, bởi luôn có những loài hồn thú có tốc độ sinh sôi quá cao, cần phải tiêu diệt bớt để đảm bảo cân bằng sinh thái.
Một ví dụ điển hình là các loài hồn thú thuộc loài chuột. Mặc dù sức mạnh của một cá thể thường là nhỏ bé, nhưng tốc độ sinh trưởng quá nhanh, hơn nữa số lượng cũng quá nhiều, nếu không tiêu diệt kịp thời, bọn chúng chỉ cần dựa vào số lượng khổng lồ cũng có thể gây ra sự phá hoại nặng nề đối với môi trường sinh thái. Cho nên, việc tu luyện giả săn giết những đối tượng như vậy thường được khuyến khích chứ không hề bị giới tu luyện cấm đoán, lợi ích đạt được không chỉ cho một mình tu luyện giả, mà còn cho cả giới tự nhiên. Mà nhóm người Nguyễn Phong chọn đi đường rừng, một phần cũng là vì lí do này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT