Trời đầu xuân, gió nhẹ hây hây thổi, bầu trời nắng dịu nhẹ càng làm cho lòng người thêm say đắm cảnh sắc thiên nhiên. Trong một ngày thời tiết đẹp như thế này, việc mà người ta muốn làm thường chỉ có hai việc, một là ở nhà hưởng thụ thời tiết thoải mái, lười biếng ngồi trên một chiếc ghế mây, đọc một quyển sách yêu thích, hoặc thưởng thức một tách trà thơm vừa ngẫm nghĩ lại về cuộc đời; hai là cùng người thân đi dạo chơi phố phường, hòa mình vào với thiên nhiên tươi đẹp, sung sướng ngắm nhìn cảnh thiên nhiên. Tất nhiên, đó chỉ là việc người ta thường muốn làm mà thôi, còn thực tế thì lại không hoàn toàn được như mong muốn. Trong cái thời tiết tươi đẹp như vậy, thế nhưng vẫn có người làm những việc không bình thường chút nào, ít nhất thì trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ đang có một người như vậy.

Trịnh Tùng vừa thấy mục tiêu của mình đổ gục xuống bàn, bản thân hắn không chút chần chừ ngay lập tức phóng thân lao đi. Mặc dù chỉ là một tu luyện nhân đỉnh cấp, nhưng thân pháp của hắn cũng không thể chê vào đâu được. Cả người Trịnh Tùng theo đà lao đi mà hóa thành một bóng đen, nhẹ nhàng lượn giữa khoảng không gian không hề nhỏ của con hẻm, thân hình phiêu du theo từng cơn gió, tốc độ cực nhanh nhưng vẫn nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động, cuối cùng chuẩn xác bay qua khung cửa sổ của quán ăn đối diện, đáp một cách nhẹ nhàng lên trên mặt bàn.

Trong quán ăn vốn đã yên tĩnh vắng vẻ này, lúc này lại là một mảnh lặng ngắt như tờ. Vài khách nhân lèo tèo trong quán đa phần đều đã đổ gục xuống bàn ăn, một hai người có vẻ cường tráng hơn những người khác thì còn đang quằn quại, nhưng rất nhanh rồi cũng sẽ chịu chung số phận với những kẻ kia. Trịnh Tùng nhìn hoàn cảnh như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác hoàn mỹ. Hắn vốn nổi danh trong giới sát thủ về việc dùng độc, từ trước đến nay hành động hiếm khi thất bại, hơn nữa lại càng nổi danh vì một khi hắn đã ra tay, không chỉ đối tượng ám sát mà toàn bộ nhân chứng xung quanh cũng đều không thoát khỏi cái chết. Chính vì vậy mà trong giới sát thủ, hắn còn có một biệt danh là Độc Toàn Sát, khiến cho người ta vừa nghe đã sợ. Trịnh Tùng cảm nhận niềm khoải cảm hoàn mỹ một chút, sau đó khẽ đứng dậy, đi một vòng xung quanh kiểm tra toàn bộ quán ăn một lượt. Cái danh hiệu của hắn cũng không phải chỉ để cho vui, một khi hắn đã hành động thì sẽ không để sót bất cứ nhân chứng nào, bất kể có trúng độc hay không, chỉ cần còn một hơi thở thì hắn đều không ngần ngại mà tận tay hạ thủ, tiễn đưa kẻ xấu số đi gặp tổ tiên.

Dạo quanh một lượt quán ăn, Trịnh Tùng càng thêm yên tâm khi phát hiện ra không có một kẻ nào còn sống sót. Lúc này hắn mới quay trở lại chiếc bàn bên cửa sổ, nhẹ lật thân thể của bốn kẻ xấu số lên. Hắn muốn tìm ra đối tượng của mình, tranh thủ đoạt lấy chân hồn của kẻ kia, bồi dưỡng cho bản thân. Động tác của Trịnh Tùng rất dứt khoát, thể hiện rõ tác phong của một sát thủ, hắn lật ngửa cả bốn thầy trò Nguyễn Phong lên, sau khi đánh giá một lượt, hắn xác nhận rõ ràng kẻ mà mình muốn tìm chính là Nguyễn Phong, lúc này mới lôi cái xác của Nguyễn Phong ra một chỗ riêng. Lấy từ trong túi áo ra một vài thứ đồ vật lạ mắt, Trịnh Tùng dựa theo một bản mẫu có sẵn, chuyên chú vẽ lên giữa mặt đất một cái đồ hình kì lạ. Cả cái đồ hình được bao quanh bởi một đường viền hình tròn, bên trong có một ít hình vẽ nhân loại cùng các loài thú vật, còn có một vài loại văn tự cổ xưa, ý nghĩa có chút gì đó liên quan đến chân hồn, con người, hiến tế…….

Tất cả những hình vẽ này đều được Trịnh Tùng vẽ bằng một loại máu động vật đặc biệt, và càng đặc biệt hơn là loại máu này khi lấy từ trong bình chứa ra thì vẫn còn tươi nguyên, không hề có dấu hiệu vón cục hay đông đặc, có lẽ là đã được pha thêm một vài chất liệu đặc biệt để luôn giữ cho máu tươi. Trải qua gần một tiếng đồng hồ, rút cục Trịnh Tùng cũng hoàn thành đồ án kia Thở phào một hơi, Trịnh Tùng khẽ lau đi những giọt mồ hôi rịn ra từ trên trán, đối với hắn mà nói, việc vẽ cái đồ hình này rõ ràng còn tốn sức hơn so với hạ độc giết người. Lại lấy từ trong túi áo ra vài lá phù, bên trên có viết loằng ngoằng mấy chữ, chủ yếu là đại biểu cho sức mạnh của các hệ nguyên tố, Trịnh Tùng cẩn thận dán những lá phù này vào các vị trí đặc biệt trên đồ hình. Sau khi lá phù cuối cùng được dán xuống, cả cái đồ hình khe khẽ rung động, sau đó bắt đầu có một tia ánh sáng len lỏi từ các vị trí dán phù, nhanh chóng chạy theo các nét vẽ trên đồ hình khiến cho chúng phát sáng lên.

Trịnh Tùng lúc này mới bê cái xác của Nguyễn Phong, đặt vào giữa đồ hình kia, sau đó lẩm nhẩm vài câu thần chú, cả cái đồ hình rực sáng hẳn lên, soi rọi lên toàn thân thể Nguyễn Phong. Từ từ, thân thể chuyển sang thành trong suốt, để lộ ra bên trong một cái đường rãnh nho nhỏ. Đường rãnh này tuy chỉ bé bằng một vết sẹo nhỏ, nhưng lại như vô cùng vô tận, tất cả ánh sáng chiếu vào đều không thể soi rõ được hình thù bên trong. Trên phù trận từ từ hiện ra vài tia sáng nho nhỏ, len lỏi theo cơ thể Nguyễn Phong mà đi vào trong đường rãnh, dần dần mở rộng đường rãnh ra.

Từ trong đường rãnh, một con Phong sí hổ thân thể trong suốt, kích thước nhỏ như con mèo từ từ bị vài tia sáng quấn quanh kéo ra khỏi khe rãnh. Trịnh Tùng đứng một bên thấy vậy, trong lòng mừng như điên, bởi hắn biết rằng thời cơ để cuộc đời hắn thay đổi rốt cục cũng đã đến. Cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, Trịnh Tùng bước lên phía trước mấy bước, đứng vào một khu vực trống trong cái đồ hình thần bí kia, hai tay giơ lên tiếp xúc với hình dáng của con Phong sí hổ, miệng khẽ lẩm nhẩm vài câu thần chú, rốt cuộc cả đồ hình lại một lần nữa sáng lên, con Phong sí hổ kia từ từ bị cưỡng ép đưa vào thân thể Trịnh Tùng. Quá trình này tuy có vẻ rất chậm chạp, nhưng cũng chỉ kéo dài nửa tiếng. Đến khi ánh sáng của đồ hình hoàn toàn tan biến, giữa trận pháp đã chỉ còn lại một mình Trịnh Tùng. Ánh mắt hắn lúc này không có vẻ mừng rỡ như điên, mà lại là một loại cảm xúc rung động, giống như bất ngờ nhận được một niềm vui lớn nhất trong đời, khiến cho nước mắt không kiềm được mà tự động chảy ra. Trịnh Tùng rất nhanh đã hồi phục lại tâm tình, đưa tay lên quệt đi nước mắt, suy nghĩ một chút về phương hướng tương lai, Trịnh Tùng rút cục bước ra khỏi cửa quán ăn, nghênh ngang đi ra đường, giống như bước qua cánh cửa này cũng là bước sang một trang mới trong cuộc đời hắn. Chỉ có điều, vừa bước ra khỏi cánh cửa này, vẻ vui mừng trên khuôn mặt Trịnh Tùng đã hoàn toàn tắt ngúm.

Phía bên kia cánh cửa, đập vào mắt Trịnh Tùng không phải con hẻm vắng tanh vắng ngắt, không phải những bức tường cũ kỹ đã mọc đầy rêu phong, mà lại vẫn là không gian quán ăn với vài xác người còn đang đổ gục trên bàn. Dụi mắt một chút như để xác nhận lại mình không có nhìn nhầm, Trịnh Tùng nghi hoặc bước qua cánh cửa một lần nữa. Nhưng lần này, tình cảnh vẫn không có gì thay đổi, vẫn là trong không gian quán ăn, vẫn là vài xác người. Trịnh Tùng trong lòng bắt đầu hoang mang, dùng hết sức bình sinh chạy vọt qua cửa. Thế nhưng, bất kể hắn có chạy nhanh thế nào, khung cảnh vẫn không có gì thay đổi, khiến cho lòng Trịnh Tùng càng lúc càng thấy lặng. Quái sự này rốt cuộc là tại sao, phải chăng trong quá trình thực hiện phép thuật chiếm đoạt chân hồn kia, hắn đã sai sót ở bước nào mới khiến cho tình cảnh trở nên như vậy.

Toàn thân Trịnh Tùng bắt đầu đổ mồ hôi, càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã khiến cho bản thân hắn ướt sũng như tắm. Mệt mỏi thở dài một hơi, Trịnh Tùng ảo não ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Chỉ là hắn ngồi còn chưa ấm chỗ, thì trong lòng hắn đã càng lạnh đi rất nhiều, bởi vì trước mắt hắn lúc này đang diễn ra một chuyện hết sức ghê rợn, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ớn lạnh. Những cái xác vừa rồi còn yên lặng gục trên bàn, giờ phút này lại đang từ từ đứng lên, đôi mắt trắng dã mở ra, nhìn chằm chằm về phía Trịnh Tùng. Vài tiếng kêu gào dữ tợn, đau đớn, không cam lòng phát ra từ trong miệng những cái xác này, khiến Trịnh Tùng kinh hãi không thôi:

“Tại sao? Tại sao ngươi lại giết hại chúng ta? Cả nhà ta còn mẹ già con nhỏ, giờ biết trông vào ai để nuôi sống bọn họ? Ngươi hãy mau trả lời cho ta đi”

“Tên khốn, tại sao ngươi lại phải tàn nhẫn diệt tuyệt tất cả mọi người? Chỉ cần ngươi giết chết những kẻ kia là được rồi, tại sao còn phải kéo cả chúng ta chết theo chúng”

“Ta chết oan uống, ngươi cũng sẽ không được yên ổn đâu. Dù có thành quỷ ta cũng nhất định sẽ tìm ngươi đòi mạng”

Từng câu từng chữ từ trong miệng mấy cái xác phát ra, chất vấn Trịnh Tùng một cách gắt gao, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi vì những việc mình đã làm. Nếu như hắn giết ít đi một chút, nếu hắn không quá theo đuổi sự hoàn mỹ, thả cho người vô tội một mạng, có lẽ hiện giờ hắn đã không phải chịu cảnh tra tấn dày vò thế này. Gầm lên một tiếng dữ tợn, hai mắt Trịnh Tùng cũng trợn trừng đỏ lừ, hắn thô bạo xô những cái xác đang cản đường hắn sang một bên, sau đó phóng vụt ra qua cánh cửa. Bất kể hắn có phải tốn sức bao nhiêu, chỉ cần có thể chạy ra được khỏi cái nơi quỷ quái này, hắn đều không ngại. Thậm chí chỉ cần tránh thoát được những cái xác kia một lúc, hắn cũng đã thoải mái lắm rồi. Bước chân Trịnh Tùng chạy điên cuồng, dường như chạy chính là để duy trì sinh mạng của hắn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play