Thời gian vốn mang tính tương đối. Một chớp mắt, một trăm năm, có đôi khi cũng chỉ là một khái niệm mà thôi!

Vào giây phút mà Trần Duy mở mắt ra, điều đầu tiên ập vào mắt hắn chính là hình dáng của lũ ma binh. Sau một đòn liều chết của Bảo Trung, giờ chỉ còn hơn chục tên địch bao vây xung quanh hai người, thế nhưng tên nào tên nấy vẻ mặt đều dữ tợn vô cùng, lòng bàn tay cũng nghiến chặt không buông, chỉ trực bóp nát hai tên nhân loại xấu số kia thành muôn ngàn mảnh. Chẳng qua, trong mắt Trần Duy thì động tác của lũ ma binh ấy thật chậm, chậm đến mức ngay cả tiếng nghiến răng kèn kẹt cũng trở nên đứt quãng, khiến cho ngay chính hắn khi nghe thứ âm thanh này cũng phải cảm thấy sốt ruột thay cho đối phương.

Nhìn về phía Bảo Trung đang nằm yên trên mặt đất, Trần Duy khẽ thở phào một hơi dài. Mặc dù hơi thở của Bảo Trung còn yếu, thế nhưng nhịp thở đã dần trở nên ổn định, tính mạng cũng không còn đáng lo nữa. Chẳng qua, một vết thương trí mạng dù được chữa trị cũng không thể hồi phục ngay, huống chi Bảo Trung vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, không có khả năng tự bảo vệ mình trước lũ ma tộc kia.

“Thời gian cũng chẳng dư dả gì, cần phải hành động nhanh hơn mới được!”

Tự nhủ trong lòng như vậy, hắn liền cúi xuống định nhặt lấy thanh kiếm mà hắn vẫn sử dụng bấy lâu. Vậy mà chẳng biết tại sao, khi kiếm vào tay thì trong lòng Trần Duy lại chợt sinh ra một cảm giác bài xích lạ kỳ. Thứ cảm giác ấy ban đầu rất nhỏ bé, chỉ như một vết kiến cắn khiến lòng bàn tay cầm kiếm của hắn hơi tê. Thế nhưng, hắn càng cố nắm chặt thanh kiếm thì cảm giác bài xích ấy lại càng dữ dội hơn, khiến cho tay hắn đau nhức như thể bị muôn ngàn mũi gai nhọn cứa vào.

Cơn đau khiến hắn buộc phải buông tay, để mặc cho thanh kiếm một lần nữa rơi xuống mặt đất. Mà ngay lúc này, đòn công kích của đám ma binh cũng đã ập đến. Dù rằng tốc độ của chúng rất chậm, thế nhưng lại vây kín chẳng để cho Trần Duy có một con đường lui.

Trong lúc vội vàng, Trần Duy chỉ có thể nắm lấy một đoạn trúc gãy trên mặt đất để bảo vệ bản thân. Nào ngờ, ngay khi đoạn trúc vào tay, trong lòng Trần Duy nhất thời lại dâng lên một thứ cảm giác hài hòa và thân thích vô cùng. Nguyên lực trong thân thể hắn lúc này đã tự vận hành theo một quỹ tích mà hắn chưa từng biết. Đôi tay hắn cũng tự động múa lên những quỹ tích kì dị mà lại rất dẻo dai và mạnh mẽ. Dường như vô tình, thân thể hắn lúc này đã hòa nhập hoàn toàn vào khung cảnh rừng trúc nơi đây. Muôn vàn trúc xanh theo gió mà động, mà tung bay, mà múa lên những quỹ tích huyền ảo, dẻo dai mà mạnh mẽ.

“Rào rào!”

Trong một cơn gió lạnh cuối đông, khắp núi Trúc Long đều vang lên tiếng lá trúc rì rào. Tựa như thì thầm, tựa như nhắn nhủ đến cuộc đời này một câu chuyện đã rất xưa! Giọng kể đều đều dẫn dắt người nghe vào trong một giấc mộng yên vui, về nhân sinh, về cuộc đời; và để rồi tất cả lại bị đánh thức bởi một tiếng ngâm vang dội!

“Grào!”

****************************

Trong một không gian mênh mông khói sương, có một bóng nữ tử xinh đẹp tuyệt trần! Trên khuôn mặt đã bình lặng suốt ngàn vạn năm qua vào lúc này không ngờ lại để lộ ra một nét ngạc nhiên, và hình như còn có cả một chút xúc động vui sướng. Chẳng biết từ lúc nào, trên khóe mắt nàng đã đọng lại một giọt lệ long lanh. Có lẽ ngay chính nàng cũng chẳng hề nhận ra điều ấy, hoặc là nàng cũng muốn để mặc cho những giọt nước mắt được vỡ òa, được tuôn trào trong chính những cảm xúc miên man của bản thân mình:

“Trúc Long, xem ra anh đã thích ứng được với hoàn cảnh mới này rồi! Còn tôi, phải chăng tôi cũng nên thay đổi chính bản thân mình? Phải chăng tôi cũng nên đi ra ngoài thế giới kia, để nhìn ngắm xem mảnh lãnh thổ mà chúng ta từng bảo vệ giờ đã phát triển đến thế nào? Ừ, tôi cũng nên đi thôi!”

Vừa dứt lời, bóng dáng nữ tử ấy đã lập tức biến mất, chỉ còn lại một vệt trắng mờ mờ đang dần bị sương khói che khuất đi, cùng với một tiếng tí tách của giọt lệ vỡ tan trên nền đất.

******************************

“Ồ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Tôi cũng không rõ nữa. Phải chăng là có cao thủ nào vừa sử dụng tuyệt chiêu?”

“Cậu thật đúng là kém hiểu biết? Vừa rồi không cậu không nghe thấy tiếng rồng ngâm à? Mà theo truyền thuyết, núi Trúc Long này vốn là do một con rồng hóa thành. Có khi vừa rồi vị rồng này bị đám ma tộc làm cho nổi giận nên mới ra oai đó thôi.”

“Đoán già đoán non ít thôi, mau tập trung đánh bại đám ma tộc trước mắt đi. Chút nữa lên núi xem thử chẳng phải là sẽ biết được đáp án hay sao?”

“Đại sư huynh nói đúng đó! Mọi người mau tập trung tinh thần, chớ để mất ưu thế mà chúng ta giành được!”

Dưới chân núi, đội ngũ viện binh đã chiếm được ưu thế trong trận chiến với đám ma binh. Lũ ma tộc tuy có được địa lợi, thế nhưng tác chiến ở một nơi dày đặc nguyên khí như Trúc Long khiến lực chiến đấu của bọn chúng cũng bị hạn chế phần nào. Lại thêm quân số vốn kém hơn so với viện binh, thế nên bọn chúng rút cục cũng không ngăn nổi kẻ địch, đành phải rút lui để hạn chế thương vong.

Đội viện binh giành được thắng lợi trận đầu thì sĩ khí càng tăng cao. Sau một phút giây điều chỉnh lại đội hình thì lập tức xông thẳng lên đỉnh núi, không quên dò xét xem động tĩnh mãnh liệt vừa rồi xuất phát từ đâu. Thế nhưng, kết quả lại khiến bọn họ kinh ngạc vô cùng. Mặc dù đội viện binh đã dò xét cẩn thận vô cùng mà vẫn chẳng thể phát hiện ra bất cứ manh mối nào về tiếng rồng ngâm, có chăng họ cũng chỉ tìm được một khu vực trúc xanh mọc dày che kín tầm mắt.

“Sư tỷ, khoảng rừng trúc này thật là lạ, không những mật độ trúc mọc vượt xa những khu vực khác mà nồng độ nguyên tố mộc hệ trong không khí cũng cao vô cùng. Phải chăng động tĩnh vừa rồi xuất phát chính từ nơi này?”

“Đúng thế, mọi người thử nhìn xem! Tuy trúc nơi đây mọc dày, thế nhưng màu xanh trên thân trúc lại rất tươi, cứ như thể vừa có người dùng nguyên lực để kích thích sự phát triển của những cây trúc này vậy.”

“Vậy chúng ta có nên tiến vào trong đó dò xét không?”

“Không cần vội! Mọi người chỉ cần nhớ kỹ vị trí nơi này chờ khi chúng ta đánh bại đám ma tộc rồi lại đến đây kiểm tra cũng được.”

“Sư tỷ nói phải, nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là cứu viện cho Hoàng Lăng, chúng ta mau đi thôi!”

Lời ấy vừa dứt, đoàn người liền cất bước rời đi, nhanh chóng tiến về phía Hoàng Lăng. Đợi cho bọn họ đã đi thật xa, từ trong khoảng rừng trúc rậm rạp lúc này mới xuất hiện một bóng người: Trần Duy.

“Nếu có thêm bọn họ tham chiến thì tình thế trên Hoàng Lăng hẳn là sẽ sớm ổn định. Thôi, đành bỏ lỡ trận chiến này vậy!”

Tự nhủ như vậy, Trần Duy liền cõng Bảo Trung còn đang hôn mê đi xuống chân núi. Sau khi hắn rời đi, cả một mảnh rừng trúc vốn luôn tĩnh lặng bỗng nhiên xôn xao, như muốn nhắn nhủ đến ai lời chào tiễn biệt.

***************************************

Sau những cuộc đấu tay đôi giữa các vị chủ tướng, trận chiến nơi sân rồng lại một lần nữa lâm vào tình thế quần chiến ác liệt. Quân đội Kim Long do quân số ít hơn nên chỉ có thể co cụm lại để phòng thủ, chờ đợi cơ hội phản công. Thế nhưng, thủ lâu tất bại, đạo binh gia ấy vốn chưa từng sai. Đám ma binh càng đánh càng hăng, sĩ khí ngày càng tăng cao đến mức áp đảo khí thế của phe nhân loại. May mắn là trong phe nhân loại còn có những bậc cao thủ chống đỡ, lại thêm trận thế huyền diệu do hơn bốn trăm sĩ tử tạo thành nên vẫn chưa bại.

“Hây!”

Trong chiến trường, tại vị trí chiến đấu đang diễn ra ác liệt nhất, một ngọn thương bạc vẫn không ngừng tung bay. Dù thân thương đã oằn sau cả trăm ngàn lần va chạm với lũ ma binh, dù mũi thương đã sứt mẻ chẳng còn chút bén nhọn, thì ngọn thương ấy vẫn cứ nhằm đến những yếu điểm của kẻ địch mà xỉa, mà đâm, mà quét, mà khắc lên cuộc đời này một tinh thần bất khuất chưa từng biết đầu hàng.

Bên cạnh ngọn thương ấy, còn có một thanh đao cũng chẳng hề thua kém. Thân đao giờ đây đã gãy mất một đoạn dài đến cả gang tay, lưỡi đao cũng chi chít đầy những vết rạn vỡ, tưởng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Thế nhưng, thanh đao ấy chưa từng dừng lại dù chỉ một giây, dù cho thân đao có phải vỡ tan cũng quyết tiêu diệt toàn bộ lũ ma tộc dám xâm phạm nơi Hoàng Lăng thiêng liêng này.

Như một lẽ dĩ nhiên, cây cao ắt phải đón gió cả. Đám ma tộc quyết chẳng để cho hai người được tung hoành. Từng lớp từng lớp ma binh không ngừng đổ dồn về phía họ, kẻ này vừa ngã xuống đã lập tức có kẻ khác lao lên bao vây, cố gắng tiêu hao sức lực của hai người.

“Càn Hiếu, tôi thấy nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như thế này thì chỉ bất lợi cho chúng ta mà thôi?”

“Thế anh đã nghĩ ra phương pháp nào hay chưa?”

“Tôi chưa! Còn anh thì sao?”

“Tôi nghĩ chúng ta cứ nên cố thủ thêm một lúc nữa đi, viện binh từ kinh thành chắc cũng sắp tới rồi.”

Vừa dứt lời, Càn Hiếu lại vung đao gạt bay một mũi tên bắn lén của kẻ địch, thuận đà bổ mạnh lưỡi đao về phía một tên ma binh ở gần hắn. Mà Nguyễn Phong lúc này cũng vừa tiêu diệt một gã ma binh, ngọn thương trong tay mới rút về đến nửa chừng đã lại biến chiêu, quật mạnh sang hai bên đánh ngã thêm ba bốn tên ma binh nữa. Dường như cảm nhận được điều gì, Nguyễn Phong đột nhiên bật cười mà thốt lên:

“Ha ha, anh nói đúng đấy Càn Hiếu. Viện binh tới rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play