Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên thúc giục lòng người. Con đường phía Nam thành Đông Long vốn luôn vắng vẻ ngày hôm nay lại trở nên náo nhiệt lạ. Từng đội ngũ tu luyện giả với trang phục riêng biệt nhanh chóng lao vút đi trên con đường vừa dài vừa hẹp ấy, vó ngựa tung bay dấy lên từng trận cát bụi mịt mù. Đoạn đường vốn chỉ dài chừng hai mươi cây số, thế nhưng lúc này sao mà xa xôi thế? Cứ như thể đã có một thế lực nào đó kéo dài quãng đường ấy ra gấp muôn ngàn lần, hay là chính lòng người lo lắng mới cảm nhận thấy đoạn đường ấy quá dài? Câu trả lời vốn chẳng ai hay, mà những tu luyện giả kia lúc này cũng chẳng có ai kịp cân nhắc câu hỏi ấy cả. Chẳng qua, bọn họ lại cảm nhận rất rõ ràng, gió ngày hôm nay dường như dữ dội hơn, táp vào mặt người đau rát! Cát bụi ngày hôm nay như cũng ác liệt hơn, phủ kín đất trời! Mặc cho gió bụi sắc bén như dao, mặc cho đường xa gập ghềnh những khó khăn, đoàn người ấy vẫn cứ thẳng tiến về phía trước để thực hiện một mục tiêu: cứu viện Hoàng Lăng!
Giữa lúc từng đội nhân mã đang cấp tốc phi nhanh về phía trước, một người một ngựa bỗng nhiên thả chậm tốc độ, tự mình tách khỏi đội ngũ. Theo sát ngay sau người nọ là một đội tu luyện giả khoảng năm mươi người, lúc này cũng đồng loạt giảm chậm tốc độ, chỉnh tề lui vào một bên đường.
“Có chuyện gì thế hả Thanh?”
Để ý kỹ mới nhận ra, người dẫn đầu đội ngũ này chính là Thanh, mà người vừa mới lên tiếng hỏi lại là sư tỷ của nàng. Thanh không vội đáp lời sư tỷ mà chỉ khẽ cau mày lại, cẩn thận quan sát hai bên đường một lượt thật kỹ càng. Ánh mắt trong suốt mà tinh tế của nàng nhạy cảm phát hiện ra một chút khác thường, lại lần theo những manh mối ấy một hồi mới tìm ra được nguyên nhân:
“Sư tỷ, đoạn đường này đã bị đám ma tộc thiết kế ma trận rồi. Mặc dù theo những gì em quan sát được thì đây chỉ là loại ma trận làm lẫn lộn cảm giác về khoảng cách, thế nhưng bọn chúng còn bố trí bẫy rập gì nữa hay không thì cũng khó nói. Tốt nhất là chúng ta nên truyền tin thông báo cho người của những môn phái khác, tránh cho bọn họ bất cẩn mà tiến vào mai phục của kẻ địch.”
“Tốt, để chị báo cho bọn họ một tiếng.”
Đúng lúc này, sắc mặt Thanh chợt đổi. Nàng vội vã quay đầu nhìn về phía thành Đông Long, mặc dù cảm nhận về khoảng cách đã bị ma trận làm đảo lộn, thế nhưng Thanh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được một bóng bút khổng lồ đang viết vào nền trời. Ngay lúc nét bút dừng lại, nguyên tố tự nhiên trong phạm vi trăm cây số xung quanh thành Đông Long đồng loạt sục sôi, cuồn cuộn đổ dồn về phía kinh đô.
“Thư pháp thật đáng sợ! Không biết là vị thư pháp gia nào ra tay, thế nhưng xem ra tình hình bên phía kinh đô đã định rồi.”
Sư tỷ của Thanh không kìm được mà phát ra một tiếng thán phục, mà trên khuôn mặt của toàn bộ những người còn lại cũng đều lộ rõ bộ dáng kính phục sâu sắc. Chỉ riêng Thanh là dường như có chút suy nghĩ gì khác, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại hiện ra hình bóng của một nam nhân. Người nọ hình như cũng biết thư pháp thì phải?
“Ồ, ma trận, ma trận đã bị phá rồi!”
Ai đó đột nhiên hô lên một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ cẩn thận quan sát một hồi lại phát hiện ra, những vị trí mắt trận do ma tộc bố trí đều đã bị nguyên tố sục sôi phá vỡ toàn bộ. Núi Trúc Long lại dần hiện rõ trong tầm mắt của đội ngũ tu luyện giả. Vẫn là sắc xanh tươi mới đấy! Vẫn là dáng vẻ ngạo nghễ nhìn trời đấy! Và còn cả vẻ vắng lặng trang nghiêm thường trực nơi đây. Thế nhưng không biết vì sao tất cả những dấu hiệu đã từng đại diện cho sự bình yên của ngọn núi thiêng lúc này lại chẳng thể khiến cho bọn họ an lòng. Vẻ lo lắng trên khuôn mặt những tu luyện giả ấy lại càng đậm, tiếng giục ngựa cứ chốc chốc lại vang lên, càng lúc càng gấp rút! Những con ngựa dường như cũng cảm nhận được nỗi lòng của chủ nhân nên bọn chúng càng dốc sức phi nhanh. Vó ngựa guồng hăng như cuồng phong cuốn qua đường, xé toang màn bụi mù mịt. Trúc Long sơn, ma tộc, bọn họ đã đến rồi đây!
************************************************
Hoàng Lăng vốn có những vị trí bí mật để che dấu lực lượng bảo vệ cho hoàng đế, điều ấy thì bất cứ ai cũng biết. Thế nhưng những vị trí bí mật ấy nằm ở nơi nào, đây lại là một câu hỏi khó chẳng mấy ai trả lời được. Chẳng qua, vào ngày hôm nay, Trần Duy rốt cuộc cũng đã biết đến những vị trí bí mật này.
Trong một gian mật thất nằm sâu dưới nền đất cách sân rồng không xa, Trần Duy và năm mươi sĩ tử khác đang lặng yên nhìn vào một mặt gương sáng bóng. Trên mặt gương lúc này đã phản chiếu rõ ràng tình cảnh nơi sân rồng, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy được phía đối diện sân rồng từng trận ma khí đen kịt xen lẫn những ánh mắt sáng quắc đầy hung dữ của đám ma quân.
Tuy không phải là lần đầu tiên chiến đấu với ma tộc, thế nhưng tình cảnh đối mặt với cả một đội ma quân đồng nghìn nghịt này bọn họ lại chưa từng gặp bao giờ. Vẻ hung tợn khát máu của đám ma quân như bện lại chung một chỗ, hình thành nên một thứ khí thế đáng sợ mà lại rất thực chất. Dù cho những sĩ tử chỉ quan sát qua tấm gương nhưng vẫn phải cảm thấy lạnh lòng, may là tâm chí bọn họ cũng đủ vững vàng nên mới không vì hoảng sợ mà nhụt chí. Có lẽ là để bình ổn tâm tình, một vài người còn khẽ niệm đi niệm lại khúc thơ “Chí nam nhi” mà bọn họ may mắn nghe được trong lúc quan sát bạn bè sĩ tử bằng mặt gương này. Tiếng đọc thơ không quá lớn, nhưng lại âm vang mãi trong lòng bọn họ, giúp cho những sĩ tử ấy xua tan đi nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với ma quân.
Trong cái không khí rạo rực trước trận chiến ấy, lại vẫn có một vài sĩ tử thất thần nhìn về khung trời xa xăm hiển thị trên mặt gương kia. Là sợ hãi ư? Không đúng, trong lòng bọn họ đã không còn sợ nữa! Vậy thì cảm giác gì đang chiếm cứ cõi lòng họ lúc này mà lại khiến bọn họ cảm thấy day dứt đến thế? Trong tâm trí ai đó đột nhiên hiện lên hai từ trách nhiệm. Phải rồi, chính là trách nhiệm đấy! Chính cảm giác trách nhiệm mới khiến bọn họ day dứt đến vậy. Bước qua một trận chiến này, bọn họ sẽ đạt được công danh lâu mong ước bấy lâu. Thế nhưng, nếu ai đó không thể vượt qua thì sao? Người thân của bọn họ, cha mẹ, anh em, bạn bè thân thiết, và còn cả những người thương yêu nữa, những người ấy sẽ cảm nhận ra sao? Thôi, thôi, nghĩ thêm nữa chỉ càng khiến bọn họ bối rối. Trận chiến này đã không thể tránh khỏi, mà những sĩ tử này cũng không muốn trốn tránh, bởi bọn họ là nam nhi. Cha mẹ, người thương yêu, những người thân thích ở phương xa có lẽ sẽ hiểu cho quyết định này của bọn họ, ừ, có lẽ là vậy đấy?
“Này Bảo Trung, lo lắng quá hay sao mà ngồi thừ ra thế?”
Trần Duy tiến về phía một người bạn mới quen. Người sĩ tử này tên là Bảo Trung, quê ở vùng Định Yên, quanh năm tiếp xúc với biển nên nước da ngăm ngăm đen, thân hình cũng khá vạm vỡ cao lớn. Lúc này đây, tinh thần của Bảo Trung lại có phần mất tập trung, dường như đang tưởng nhớ đến người thân còn đang đợi ở quê nhà. Trần Duy cũng phần nào hiểu được tâm tình của người bạn này nên mới tiến đến định an ủi một phen, nào ngờ Bảo Trung cũng chẳng buồn nhìn về phía hắn, chỉ lẳng lặng mà ngồi suy tư. Mãi một lúc sau, gã sĩ tử vạm vỡ hơi có phần cục mịch ấy mới lên tiếng hỏi Trần Duy:
“Này Trần Duy, anh đã từng quan tâm đến ai chưa?”
“Anh hỏi gì mà lạ vậy, người sống trên đời có ai không quan tâm đến người khác chứ? Gần gũi thì là cha mẹ anh em, xa hơn chút thì là bạn bè thân thích. Như tôi đây cũng có hai người anh em kết nghĩa thân thiết vô cùng, tôi cũng rất quan tâm đến họ đấy.”
“Không, ý tôi không phải là thế. Ý tôi là, anh đã từng quan tâm đến người con gái nào chưa ấy.”
“À, thì ra là anh đang tưởng nhớ về người thương hả? Ha ha, thanh niên tuổi trẻ, có ai chưa từng để tâm đến một cô gái nào cơ chứ, chẳng qua là để ý nhiều hay ít thôi. Thế nào, cô gái mà anh để ý ra sao, không ngại thì kể ra cho tôi nghe một chút đi.”
“À… À… Thực ra thì tôi chưa từng quan tâm đến cô gái nào cả, vì vậy nên mới muốn hỏi anh một chút về cảm giác ấy.”
Nói đến đây, ánh mắt của Bảo Trung lại lơ đãng liếc về phía những cô gái đang đứng tại sân rồng kia, dường như muốn tìm lấy một ai đó khơi cho hắn chút ít quan tâm của người khác giới. Chẳng qua, vào giờ phút này, tâm tình của hắn cũng giống như những người khác, ai cũng rạo rực một thứ tình cảm mang tên hào khí nam nhi, cho nên hắn mãi cũng chẳng tìm được bóng dáng nào đó để quan tâm. Thở dài một phen để cho cõi lòng bình tĩnh lại, Bảo Trung dường như nghĩa ra điều gì đó, liền tỏ vẻ trịnh trọng mà nói với Trần Duy:
“Này Trần Duy, tôi muốn nhờ anh một việc được không?”
“Hả, có việc gì thế? Anh cứ nói đi, nếu giúp được thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh.”
“Ừ, cảm ơn anh. Chẳng là tôi muốn nhờ anh, nếu tôi gặp chuyện không may, mà anh lại có thể vượt qua được trận chiến này, thì hy vọng anh có thể giúp đưa tôi về nơi quê cha đất tổ, đồng thời cũng giúp tôi chiếu cố cho người nhà của tôi. Được chứ?”
“Anh nói gở gì vậy? Chúng ta còn chưa chiến đấu cơ mà, sao anh đã vội lo lắng quá thế?”
“Không đâu, không phải tôi lo lắng quá đâu, mà tại vì vấn đề này đã tồn tại trong lòng tôi từ lâu rồi. Như tôi cũng đã kẻ với anh rồi, cha tôi trong một lần ra khơi đánh cá chẳng may gặp phải bão lớn, từ đó ông đã không bao giờ trở về nữa. Trong nhà tôi lúc này chỉ còn một mẹ già và hai anh em tôi, nếu mà tôi cũng ra đi thì cuộc sống của mẹ và em gái tôi sẽ khó khăn lắm. Lúc này trận chiến đã cận kề, tôi lại không biết nhờ cậy ai khác ngoài anh. Nếu anh không đáp ứng thì vấn đề này sẽ mãi vướng mắc trong lòng tôi, khiến cho tôi không thể nào yên tâm mà chiến đấu được cả. Tôi biết thỉnh cầu này là hơi quá, nhưng anh đáp ứng tôi được chứ?”
“Được rồi, được rồi, lấy danh nghĩa của bản thân, Trần Duy tôi sẽ đáp ứng thỉnh cầu này của anh, tôi cũng hứa là tôi chắc chắn sẽ thực hiện việc này. Anh yên lòng rồi chứ?”
“Cảm ơn anh, tôi thật cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Thôi, thôi, nói chuyện ơn huệ làm gì, anh mau điều chỉnh tâm tình đi, chúng ta chắc cũng sắp phải chiến đấu rồi đấy.”
Vừa lúc này, từ một ngóc ngách nào đó trong mật thất đột nhiên vọng lại những thanh âm rì rào xen lẫn với tiếng lách cách khó nghe. Tất cả những sĩ tử khi nghe thấy động tĩnh lạ thường này đều vội vàng đề cao cảnh giác, cẩn thận tụ lại gần nhau chuẩn bị ứng phó với mọi biến cố có thể xảy ra. Bất chợt, cả gian mật thất thoáng rung động một trận, bụi đất từ trên trần cũng theo đó mà phủ xuống khắp nơi. Xen lẫn trong đám bụi đất ấy còn có một lớp khói đen mỏng manh đang chậm rãi bao vây đội sĩ tử lại.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Cái gì cơ?”
“Khói đen kia kìa, anh không thấy sao?”
“Đó là… Là ma khí!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT