Trên trời cao, một biển mây đen như mực vẫn đang từng bước xâm chiếm khoảng không của kinh đô, đồng thời cũng xâm chiếm luôn cả tâm trí của toàn bộ nhân dân nơi đây. Tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi, xen lẫn là từng trận quát tháo chỉnh đốn hàng ngũ của đám lính thủ thành. Từng đoàn người nườm nượp như dòng nước lũ chậm rãi tràn ra từ ba cửa Đông – Tây – Nam của kinh thành, trên mặt ai cũng mang theo sự hoảng sợ.
“Phương tướng quân, thời khắc quan trọng đã đến rồi, xin mời ngài làm theo thỏa thuận giữa chúng ta.”
Trên cổng thành phía Bắc, Phương tướng quân đang lặng mình dõi mắt về phương xa nhìn từng đoàn người vội vã rời khỏi kinh thành. Bất chợt, một gã lính thủ thành sắc mặt nghiêm trọng tiến đến bên cạnh ông, nhỏ giọng nói vào tai ông mấy lời. Phương tướng quân nghe được những lời ấy thì không khỏi giận dữ, thế nhưng ông lại cố kìm nén cơn giận lại trong lòng, chỉ chầm chậm thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt thoáng hiện vẻ uể oải mà gật đầu:
“Truyền lệnh của ta, mau mở rộng cổng thành.”
Mệnh lệnh vừa được truyền ra, những binh sĩ thủ thành liền răm rắp tuân theo. Cánh cổng thành nặng nề chầm chậm mở rộng, gã lính thủ thành nọ lúc này mới thoáng mỉm cười, nhẹ giọng an ủi Phương tướng quân:
“Tướng quân, xin ngài hãy yên tâm. Chúng tôi là những người biết giữ chữ tín, ngài đã hoàn thành ước hẹn giữa chúng ta thì quý tiểu thư sẽ sớm bình an trở về phủ mà thôi.”
Vừa dứt lời, tên lính đó liền cúi người làm lễ tạm biệt với Phương tướng quân, sau đó thân hình hắn nhanh chóng mờ dần đi rồi biến mất hoàn toàn. Ánh mắt Phương tướng quân nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi kẻ nọ vừa tan biến, trong mắt thi thoảng lại lóe lên vài tia sáng. Đúng lúc này, một cánh bướm dập dờn chợt bay đến bên tai Phương tướng quân. Chỉ thấy trên cánh bướm thoáng lập lòe một tầng ánh sáng xanh mờ nhạt, mơ hồ còn có âm thanh nho nhỏ truyền ra, tựa như cánh bướm ấy đang thì thầm với Phương tướng quân vậy. Âm thanh vừa dừng lại thì vầng ánh sáng xanh nhạt cũng lập tức biến mất, cánh bướm nọ lại vút bay đi, nháy mắt đã hòa lẫn vào trong cảnh vật không cách nào phát hiện ra tung tích. Mà lúc này, trong mắt Phương tướng quân lại lóe lên một tia vui mừng, ngay sau đó ông liền ra lệnh cho cấp dưới:
“Truyền lệnh của ta cho các binh lính rời khỏi cửa Bắc ngay lập tức, nếu có bất cứ động tĩnh gì khác thường cũng không được phép để ý.”
Dứt lời, Phương tướng quân lại cho gọi vài binh sĩ thân thuộc đến, ra lệnh cho họ:
“Các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đem mệnh lệnh của ta truyền đến các cứ điểm vệ binh đang trấn thủ, triệu tập toàn bộ binh sĩ trong biên chế vệ binh kinh đô tập trung tại doanh trại chờ đợi mệnh lệnh.”
Lời vừa dứt, Phương tướng quân liền đạp lên một tầng hơi nước mà bay đi, nhanh chóng trở về phủ tướng quân. Toán binh sĩ thân cận nọ nhận được mệnh lệnh liền lập tức tản ra đi truyền mệnh lệnh, tốc độ mỗi người đều nhanh chóng vô cùng. Thoáng chốc, từng đội vệ binh bảo vệ kinh thành đều rút lui khỏi vị trí trấn thủ, tập trung lại tại doanh trại vệ binh. Động tĩnh của vệ binh lập tức thu hút sự chú ý của những người có tâm. Từ trong đám mây đen, một cặp mắt lạnh lẽo dõi theo từng sự biến chuyển trong bố cục vệ binh kinh thành. Bất chợt, một giọng nói âm u vang lên bên cạnh khiến cặp mắt nọ thoáng nheo lại:
“Hừ, tụ tập quân đội lại cùng một chỗ, Phương Nghĩa Dũng này cũng là một kẻ khó lường đấy! Bề ngoài tưởng như là giúp cho kế hoạch của chúng ta càng thêm suôn sẻ, thế nhưng đội quân này lại là một mối nguy hại tiềm tàng, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại tấn công chúng ta. Có điều chẳng nhẽ hắn không sợ chúng ta sẽ ra tay với con tin sao? Hắn ta muốn bỏ qua tình cảm cá nhân để giữ lấy một tấm lòng trung, hay là hắn ta đã biết trước rằng con tin sẽ được giải cứu? Hừ, bất kể là trường hợp nào thì e là hắn đều phải thất vọng rồi. Tập hợp vệ binh lại cùng một chỗ chỉ càng thuận tiện cho chúng ta loại trừ đi đội quân này mà thôi.”
“Ngươi tốt nhất không nên đánh giá thấp đối phương. Chúng ta có lợi thế về mặt con tin mà còn để bọn chúng đoạt đi mất, nếu không phải là thời khắc mấu chốt đã đến thì kế hoạch của chúng ta chỉ e sẽ vì sai lầm này mà dẫn đến thất bại toàn cục.”
“Hừ, chẳng phải là bây giơ chúng ta vẫn nắm giữ thế chủ động đó sao. Mà thôi, không nên chần chừ thêm nữa, mau thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch đi!”
“Được!”
******************************************
Phương tướng quân vừa vào đến phủ đã nhìn thấy một đoàn sĩ tử đang ngồi tĩnh tọa ngay giữa sân lớn. Phần lớn những sĩ tử này trên mình đều mang thương tích, thế nhưng thần sắc bọn họ lại không tỏ ra chút đau đớn nào, chỉ có một mảnh nhiệt tâm đang rừng rực thiêu đốt cõi lòng bọn họ. Khẽ gật đầu tán thưởng những sĩ tử này, Phương tướng quân không làm phiền đến họ mà nhanh chóng tiến vào trong phòng khách. Tại phòng khách lúc này chỉ có hai người, một người là vị quản gia già đã phục vụ trong phủ họ Phương nhiều năm, mà người còn lại là một sĩ tử bộ dáng bình tĩnh đang khép hờ mắt tĩnh tọa. Ngay khi ông vừa xuất hiện, đôi mắt của sĩ tử nọ lập tức mở ra, thần thái nghiêm túc làm lễ chào Phương tướng quân.
“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu!”
Phương tướng quân chẳng nói hai lời liền chắp tay cám ơn Văn Thái khiến cho hắn không khỏi bất ngờ. Vẻ bình tĩnh trên mặt Văn Thái thoáng trở nên bối rối, vội vàng chắp tay mà nói với Phương tướng quân:
“Tướng quân không nên khách khí như vậy, ngài làm vậy thật khiến cháu cảm thấy hổ thẹn.”
“Ha ha, có gì mà hổ thẹn chứ. Cậu vừa làm được một việc rất có ý nghĩa đối với quốc gia, tôi cảm ơn cậu cũng chỉ là lẽ thường mà thôi.”
“Thế nhưng, tự cháu lại thấy hổ thẹn với bản thân mình. Chỉ tại cháu làm việc không hiệu quả mà khiến cho nhiều người phải hy sinh.”
“Cậu không nên tự trách mình, trong chiến đấu sẽ luôn có sự hy sinh. Thế nhưng, những người sĩ tử ấy đã hy sinh một cách vinh quang, hy sinh để giành lấy sự bình yên cho đồng bào, cho quê hương đất nước. Họ hy sinh vì một mục tiêu cao cả, và cậu đã hoàn thành mục tiêu ấy, cậu đã không làm phụ lòng họ. Kể như có người phải hổ thẹn, vậy thì đó phải là tôi, là những vị quan lại trong triều, bởi vì chúng tôi đã khiến cho các cậu phải dấn thân vào nguy hiểm, phải đối mặt với tử vong.”
Nói đến đây, Phương tướng quân liền quay lại nhìn về phía những sĩ tử đang tĩnh tọa, lặng yên khom người làm lễ với họ.
“Một lần nữa, tôi xin được thay mặt triều đình cảm ơn sự cống hiến của các cậu. Đất nước này đã nợ các cậu rồi!”
Văn Thái cũng bị hành vi ấy làm cho kinh ngạc. Một vị tướng quân quyền cao chức trọng thế mà lại nghiêng mình trước một đội sĩ tử, quả thật là hiếm thấy vô cùng. Hành động của Phương tướng quân lưu lại trong lòng Văn Thái một ấn tượng cực kỳ sâu đậm, khiến cho hắn càng thêm kính trọng phẩm đức của vị tướng quân này.
“Ầm!”
Đúng lúc này, đám mây đen bao phủ kinh đô chợt nổ vang một tiếng sấm nặng nề. Ngay khi tiếng sấm vừa lặng, từng đám sương khói thuần một sắc đen bất chợt buông xuống thành Đông Long. Sương khói nhẹ nhàng vương vít khắp tòa thành, như mộng như ảo mà phủ lên kinh đô một tấm màn đen nhánh. Vài tia khói đen bất chợt quấn lấy một người đang sơ tán, ánh mắt hắn thoạt dại ra, ngẩn ngơ ngắm nhìn lên tầng mây đen thăm thẳm. Không chờ cho người khác kịp nhận ra sự lạ, đám khói đen như một cơn bệnh dịch vội vàng cuốn tới, nháy mắt đã quấn lấy hàng ngàn người. Những kẻ bị quấn lấy bất kể là dân thường hay tu luyện giả, trong thoáng chốc đều đã trở nên ngây dại. Có một vài người tính cảnh giác cao kịp thời vận dụng nguyên lực để chống đỡ lại đám khói đen, chỉ có điều sự kháng cự này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, ngay lúc nguyên lực trong thân thể bọn họ cạn kiệt liền bị đám khói đen nọ đoạt mất thần trí. Tất cả những người này đều ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen, ánh mắt trống rỗng lại thoáng có vẻ như đang chờ đợi một điều gì vậy.
Phương tướng quân, Văn Thái và toàn bộ những sĩ tử vừa bị tiếng sấm đánh thức ngay khi nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đều biến đổi. Bất chợt, Phương tướng quân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức truyền lệnh cho gia đinh trong nhà:
“Mau khởi động trận pháp phòng ngự bảo hộ phủ đệ.”
Lời vừa dứt, Phương tướng quân liền đạp lên một tầng hơi nước mà nhanh chóng bay về phía doanh trại vệ binh. Văn Thái lúc này đã phục hồi tinh thần, nhanh chóng ra hiệu cho đội sĩ tử. Tất cả bọn họ đều vội vàng tản ra hỗ trợ bảo vệ cho tòa phủ đệ, thế nhưng trong ánh mắt ai cũng đều hiện rõ một vẻ lo lắng.
************************************
Cửa bắc thành Đông Long.
Cổng thành dày nặng lúc này đã được mở rộng, trên tường thành cũng trống không chẳng có lấy một bóng người. Nếu như nói ba cửa còn lại của kinh thành lúc này đã hỗn loạn vô cùng, vậy khung cảnh nơi cửa Bắc lại tĩnh lặng đến lạ thường, chẳng khác nào một mảnh thành chết. Đúng lúc này, phía ngoài cửa Bắc chợt bốc lên một trận gió bụi mù trời, khiến cho người ta chẳng thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Gió mạnh cuốn theo từng đám bụi đen dày đặc, hòa hợp với đám mây đen trên trời cao tạo thành một khung cảnh tối tăm lạ thường. Trận gió đen kéo dài đến năm phút mới dừng lại, phía ngoài thành chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đội quân chỉnh tề mặc giáp đen, bộ mặt kẻ nào kẻ nấy đều hung ác vô cùng.
Dẫn đầu đội quân này là một gã tướng quân mặt chằng chịt sẹo, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Trên đầu gã có một chiếc sừng nhọn hoắt, rõ ràng gã chẳng phải là nhân loại. Ánh mắt gã tướng quân nọ nhìn về cổng thành đã trống rỗng, trong mắt lóe lên vẻ tàn ác và khát máu. Bất chợt gã quát lên một tiếng, ra lệnh cho toàn bộ đội quân:
“Xông lên, làm cỏ cả tòa thành này cho ta!”
Mệnh lệnh vừa truyền ra, cả đội quân đột nhiên gầm vang như sấm, từng hàng từng đội chỉnh tề mà nhanh chóng tràn vào trong thành Đông Long. Nhịp chân ầm vang mà đều đặn của đội quân này, khiến cho cả kinh đô đều phải rung chuyển!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT