“Ha ha, quả thật là một kẻ nhân nghĩa đấy nhỉ. Đáng tiếc là ngươi lại quá tham lam, không chỉ muốn giết ta mà còn muốn tranh đoạt linh hỏa nữa chứ. Mục tiêu cuối cùng của tất cả những kẻ đang có mặt tại đây chẳng phải chính là linh hỏa kia sao!”
Nói đến đây, gã thanh niên tóc trắng lại quay sang nói với mấy vị thủ lĩnh của các thế lực không tham gia trường chém giết khi nãy.
“Các vị, chúng ta đều là những người thông minh phải không nào! Nếu vậy thì tại sao chúng ta không làm việc theo cách của người thông minh nhỉ? Những tên ruồi bọ này liệu có đáng được tham gia vào cuộc tranh đoạt linh hỏa hay không? Các vị liệu muốn tranh đoạt với người, hay là với ruồi bọ! Nếu như các vị muốn tham gia một cuộc tranh đoạt công bằng, vậy tôi đề nghị chúng ta hãy cùng liên kết lại xua đuổi đám ruồi bọ này đi đã”
“Tốt, xua đuổi đám ruồi bọ trước đã”
“Xua đuổi ruồi bọ!”
Đối với lời nói của gã thanh niên này, mấy tên thủ lĩnh còn lại đều gật đầu cho là phải, đối đầu với ít kẻ địch lúc nào cũng tốt hơn đối đầu với nhiều kẻ địch. Các thế lực vừa nãy tham gia trường chém giết lúc này nhìn thấy mấy thế lực lớn có ý định liên kết với nhau để đối phó bọn họ thì ai cũng cảm thấy chùn bước. Không khí hào hùng vì việc nghĩa chẳng biết đã tan biến đi đâu mất. Những kẻ vừa nãy hô hào giờ đều im thin thít, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau cùng, mấy tên thủ lĩnh của những thế lực này đều hậm hực dẫn người của mình rời khỏi đỉnh núi, tên nào tên nấy trên mặt đều tràn một vẻ căm phẫn thế nhưng lại chẳng làm gì khác hơn được.
“Ha ha, ruồi bọ thì vẫn mãi là ruồi bọ mà thôi. Dù có đông hơn nữa thì chúng cũng chẳng thể gây ra được chút uy hiếp nào.”
Gã thanh niên tóc trắng cười một cách đắc ý, giọng điệu của hắn mang đầy vẻ chế giễu đối với những kẻ vừa rút lui. Thế rồi hắn lấy ra một bộ cung tên có phong cách cổ xưa, mũi tên nhằm thẳng về phía kẻ vừa nãy dám lên tiếng mắng hắn. Dây cung kéo căng được hắn thả ra, mũi tên bay vút đi, để lại giữa không trung một vệt sét dài ngoằng. Mặc dù gã thủ lĩnh kia đã kịp thời vung vũ khí lên cản lại, thế nhưng mũi tên có uy lực quá lớn, dễ dàng đánh bật vũ khí của hắn ra. Ngay sau đó là một mũi tên nữa bay vút đến, dễ dàng xuyên qua trái tim hắn.
“Ngươi, vì sao…”
“Lý do cũng đơn giản thôi. Ta không thích nghe tiếng ruồi bọ vo ve bên tai”
Gã thủ linh kia chết không nhắm mắt, thân hình hắn ngã vật xuống vách núi, may mà đồng bọn hắn kịp thời đỡ lấy chứ không thì hắn đã tan xác. Đồng bọn của hắn kẻ nào kẻ nấy đều điên tiết lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía gã thanh niên tóc trắng, thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cố nhẫn nhịn xuống mà rút lui đi vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
“Lâm Chính, ta không cần biết lý do của ngươi là gì thế nhưng ta không muốn tin vào một kẻ gian trá như ngươi. Dòng họ Lâm nhà ngươi cả ngày chỉ biết bày mưu tính kế tranh đoạt lợi ích cho mình mà thôi.”
Trần Dũng khảng khái trả lời, dường như hắn đã quyết tâm phải tiêu diệt hết những kẻ cản đường trước khi chiếm đoạn lấy linh hỏa.
“Hừ, lần này ta sẽ không sử dụng mưu kế gì hết, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc mà thôi. Hãy để cho ta tự mình giết chết kẻ đang thu phục linh hỏa kia, sau đó ta sẽ hoàn toàn rút lui không tham dự vào cuộc tranh đoạt này nữa. Thế nào, ý kiến này được chứ?”