..Yến Chi có vẻ khó chịu, bụng đau quặn, co thắt...
"Cậu có sao ko?"
CyAll hỏi, vẻ mặt lo lắng, đầu hơi chúi về phía trước. Cô ta ngồi đối diện với Yến Chi...
"Lê Yến Chi! Con sao vậy? Sao mặt tự dưng lại tái nhợt như vậy? Hoàng! Gọi bác Long đi!
..
------------------------------------------
"Long Minh Vũ! Con dâu em sao rồi? Nó rốt cuộc bị sao thế?
Bà nhà lo lắng đến mức người lạnh, toát ra mồ hôi ướt hết áo.
"Lê phu nhân, con bé đã bị viêm dạ dày rồi ạ!Cũng may là phát hiện sớm, có thể điều trị nhanh nên chưa nặng gì nhiều. Nên là đưa con bé tới bệnh viện để điều trị kịp thời! Chào phu nhân!"
"À....Gia Hoàng! Con tiễn bác Long đi..."
Mặt bà Lê buồn thiu bỗng được an ủi bởi vòng tay đặt lên vai bà vỗ nhẹ.
"Lê phu nhân, bác đừng buồn mà!"
"Con hãy gọi ta là bác Lê đi, đừng khách sáo!"
Đứng phía sau mẹ của hắn, cô ta cứ lắc đầu mãi, về sau mới dám mở miệng
"Bác Lê! Có điều con ko hiểu"
"Sao bác lại gọi Chi là con dâu?"
"Dư Vân à.....".
.....
"A. Mẹ! Đừng lo lắng quá! Chỉ bị nhẹ thôi! Ha...Bác Long bảo sẽ khỏi mà..!"
. Mẹ hắn gật đầu lia lịa mở cửa bước vào phòng thăm nó.
Vừa rồi hắn đã cố tình chen ngang để mẹ mình ko nói rằng Lê Yến Chi là người có hôn ước từ trước với hắn.
Hay nói cách khác là dù gì đi chăng nữa Yến Chi cũng sẽ là vợ của hắn. Nhưng hắn ko muốn cho CyAl biết.
-------20h43"---------------------------
"Lê Yến Chi! Đừng sợ tôi sẽ ở bên cạnh cậu!"
Mặt hắn lo lắng, bụng dạ bồn chồn, lông mày nhíu lại mắt nhìn phía nó. Hắn nắm chặt tay cô.
"À...ko cần lo! Tối nay cậu có thể ngủ ở đây, ko cần về nữa. Tôi cung đã gọi cho bố mẹ cậu rồi. Yên tâm, yên tâm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT