Không biết có phải lão thiên gia trêu chọc bọn họ hay không, rừng rậm lớn như vậy, Kì Viêm cùng Tấn Nhã nguyên bản phân tán ở hai nơi thế nhưng ngay lúc chỉ còn một mũi tên cuối cùng thì lại gặp nhau! Nhưng bọn họ đều không hề chú ý đến nhau, một lòng đặt trên việc tìm kiếm con mồi. Mà cách nơi của bon họ không xa, một đám người đang xem cuộc đấu cũng giáp mặt nhau.

“Đại ca, tình hình của Nhã ca ca thế nào?” Thần đã thấy qua bản lĩnh cưỡi ngựa cùng bắn cung hơn người của Kì Viêm, không khỏi lo lắng hỏi.

Hồng Lẫm cười cười, “So với dự kiến còn mạnh hơn nhiều lắm!”

“?” Thần không rõ đại ca sao lại tự tin như vậy, khó hiểu nhìn về phía Tiểu Tứ.

Tiểu Tứ hướng hắn gật gật đầu, rồi mới tiếp tục tập trung tinh thần xem trận đầu của hai người kia.

“Di?” Lúc này Diệc Ưu nhận thấy hai người bọn họ có chút khác thường, “Nhị ca bọn họ hình như nhìn trúng một con mồi......”

“Cái gì?” Nghe vậy, lực chú ý của vài người lập tức bị hấp dẫn.

Thật sự! Vị trí của Tấn Nhã cùng Kì Viêm mặc dù không ở cùng tuyến, nhưng tầm mắt của hai người đều tập trung trên người của một con hùng lộc. Con lộc kia tựa hồ vẫn không phát hiện bản thân đã trở thành còn mồi của người khác, còn đang ở tại chỗ im lặng cúi đầu gặm cỏ......

Kì Viêm cùng Tấn Nhã đồng thời giơ lên cung tên trong rãnh tay nhắm vào nó, tên đã lên dây vận sức chờ phát động...... Ngay tại lúc này, lỗ tai của con lộc kia bỗng nhiên khẽ chuyển, nó ngẩng đầu, con mắt đen như mực nhìn quanh bốn phía, sau đó buông tha cho đám cỏ, nhanh nhẹn nâng chân chạy sâu vào trong rừng.

Con mồi chạy, Kì Viêm sao có thể buông tha cho nó, lập tức giá mã đuổi theo, cung tiễn trong tay như trước bảo trì ổn trát, không chút động. Vốn tưởng Tấn Nhã cũng sẽ truy theo, chính là y không có! Còn buông xuống cung tên trong tay, cảnh giác tìm hiểu bốn phía......

“Nhã ca ca xảy ra chuyện gì?” Thần mẫn tuệ, linh hoạt đã nhìn ra.

“Không biết a...... Chẳng lẽ hắn không muốn cùng Kì Viêm bắn cùng con mồi, nghĩ tìm một con mới?” Diệu Ngạn đoán.

“Không có khả năng!” Hồng Lẫm phủ quyết, “Tiểu Nhã chuyên tâm như vậy, sao có thể chú ý tới Kì Viêm cùng hắn nhìn trúng một con mồi? Nhất định còn có nguyên nhân khác.”

Bọn họ ở bên cạnh thảo luận, nhưng không thấy Tễ Vận Thục ở bên cạnh thần sắc nghiêm túc, bắt đầu tra xét chung quanh rừng rậm......

Lại nhìn Kì Viêm, hắn đuổi sát hùng lộc không tha, thừa dịp lộc kia dừng lại một lát, đưa tay phóng tên ra ngoài...... Không ngoài sở liệu, con lộc này đã thành con mồi thứ mười trong aty Kì Viêm!

“Trúng! Nhị ca đã săn xong!” Ngay lúc Diệc Ưu mở miệng, bỗng nhiên từ trong cánh rừng truyền ra một tiếng......

“Ngao ngô......”

“!” Bởi vì đã xong nhiệm vụ săn bắn, Kì Viêm khôi phục trạng thái bình thường cũng cả kinh, cũng dự cảm được cái gì đang tới.

“Là dã lang!” Thấm Diêu kinh hô. (dã lang: sói hoang)

Nói xong, từ torng bụi cỏ phía rừng sâu nhảu ra một bóng đen, bóng đen kia cấp tốc chạy đến phạm vi công kích của Kì Viêm, đúng là một con dã alng đang vồ mồi! Kì Viêm bắn chết con mồi của nó, thế là nó đem mục tiêu sửa thành Kì Viêm. Nếu là săn bắn bình thường, Kì Viêm sao lại sợ nó, theo quán tính đưa tay vào tiễn đồng lấy tên, muốn biến con dã lang này thánh mồi săn...... Sờ một cái mới phát hiện, tiến đã dùng hết!

“Nhị ca nguy hiểm!” Diệc Ưu nhìn dã lang kia há mồm hướng con ngựa của Kì Viêm cắn tới.

Kì Viêm nguy mà bất loạn, giữ chặt dây cương, khống chế bụng ngựa, muốn toàn thân trở ra, nhưng dã lang kia dường như nhìn được suy nghĩ của hắn, đôi con ngươi gắt gao nhìn thẳng, chút không lơi lỏng!

Ngay tại lúc nguy cấp, Tấn Nhã giơ lên cung tên, quát: “Thao Liễm Vương, không nên cử động!” Mũi tên Tấn Nhã hướng về một mắt của con dã lang kia.

Kì Viêm thực có ý khinh thường hành động này của Tấn Nhã, nhưng hắn hiểu tập tính của bầy sói, lúc này tuyệt đối không thể động, chỉ cần vừa động thì dã lang kia sẽ lập tức phóng đến!

Tấn Nhã giục ngựa chậm rãi tới gần dã lang, đem nó đưa vào phạm vi bắn, trong nháy mắt khi có thể đem tên bắn ra, ngựa của y hình như giẫm phải một hòn đá, thân ngựa hơi nghiêng sang bên trái......

“Không xong!” Mũi tên của Tấn Nhã bị lệch, tên nguyên bản nhắm ngay mắt giờ lại sát qua chân sau của dã lang, vỡ thành một đạo tiên huyết!

“Gào......” Dã lang bị thương đồng thời cũng bị chọc giận, nhưng mục tiêu lần này của nó là Tấn Nhã! Hai mắt nó lăng liệt trừng thẳng, há to một mồm đỏ như máu, không nhanh không chậm tới gần Tấn Nhã......

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm nói xong liền giá mã đi cứu Tấn Nhã.

Nhưng trong tay hắn không có vũ khí, Thần một phen kéo hắn lại, “Đại ca, không cần xúc động!”

“Chính là......” Hồng Lẫm nói còn không chưa xong, liền nhìn đến một thân ảnh từ bên cạnh hắn lao ra......

“Vận Thục!” Thấm Diêu không kịp ngăn cản muội muội.

Chỉ thấy tễ Vận Thục cầm trong tay cung săn, ngồi trên lưng ngựa, rút ra một mũi tên, tức thượng tức phát! Mũi tên đầu tiên bắn trúng mắt trái dã lang, dã lang lập tức gào lên. Vận Thục sau khi bắn xong phát thứ nhất, không chút do dự liền rút ra mũi tên thứ hai, “sưu” một tiếng bắn ra ngoài, mũi thứ hai nhắm giữa hồng tâm, bắn ngay ót của dã lang, dã lang nằm trên mặt đất không còn phản ứng...... (tức thượng tức phát: Vừa ngắm đã bắn)

..............................

Một màn cực kỳ nguy hiểm vừa qua, nhiều người đều tiến lên vây quanh bọn họ!

“Tiểu Nhã, ngươi không sao chứ?” Hồng Lẫm là người đến bên cạnh Tấn Nhã đầu tiên, “Sao lại ngốc như vậy?” (chém=v=)

“A? Không có việc gì, không có việc gì! Lẫm ca ca không cần lo lắng!” Tấn Nhã lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, “Bất quá...... Ta không thắng được trận đấu, thực, thực xin lỗi!”

“Không sao!” Hồng Lẫm hôn hôn hai ám Tấn Nhã một chút, “Bất quá trận đấu lần này thật đúng là làm cho ta đổi mới nhiều suy nghĩ về ngươi a!”

“Ân?” Có thể thấy được Tấn Nhã trên đường săn bắn hoàn toàn không chú ý tới bọn họ, “Ta chỉ là thực thích săn thú mà thôi!”

“Biết, biết!” Diệu Ngạn nghĩ đến một màn vừa rồi mà vẫn còn nhớ kĩ trong lòng a!”Bất quá ta cũng không nghĩ tới, trình độ săn bắn của man nữ này cũng cao như vậy a!”

“Vận Thục tỷ tỷ rất lợi hại! Ngạn ca ca ngươi còn có rất nhiều chuyện không biết!” Tiểu Tứ nói.

“Ha hả...... Vẫn là Tiểu Tứ đáng yêu!” Tễ Vận Thục vẻ mặt mang ý cười, “Cùng người nào đó thật sự không giống nhau a!”

“Uy, ngươi nói ai?”

“Ai tự nhận chính là người đó!”

“Ngươi......”

Nhìn bọn họ bên này nói nói cười cười, Thấm Diêu đem ngựa dắt tới bên người Kì Viêm, để cho Diệc Ưu xác nhận Nhị ca mình không có chuyện gì!

“Nhị ca, Nhị ca!” Diệc Ưu gọi Kì Viêm, nhưng tâm tư kì Viêm hoàn toàn không ở nơi này.

“Thao Liễm Vương!” Thấm Diêu cũng lên tiếng hỗ trợ.

“Cái gì?” Kì Viêm lúc này mới quay sang.

“Nhị ca ngươi không sao chứ?”

“Không có!” Kì Viêm không thèm quan tâm nói, “Bất quá...... Thật sự là khiến người không ngờ a......” Nói xong hắn lại nhìn về phía bên Tấn Nhã, xem ra trò chơi này sẽ phi thường thú vị......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play