“Vậy anh rốt cuộc đang làm những gì?”
“Công ty tôi làm là một công ty quản lý đầu tư mạo hiểm.”
“Đầu tư mạo hiểm?” Văn Hiểu hiếu kỳ mở to hai mắt, “Tôi hình như chỉ từng nhìn thấy danh từ này ở trên báo chí tài chính.”
“Đơn giản mà nói, chúng tôi đem tài sản, chính là ngân quỹ mạo hiểm đầu tư cấp cho một vài xí nghiệp khoa học kỹ thuật tân tiến, hầu như phần lớn là lĩnh vực kinh doanh điện tử, giúp bọn họ khai phá sản phẩm mới hạng mục mới. Nếu như đầu tư thành công, chúng tôi sẽ có tỷ lệ hồi báo cao.”
“Vậy nếu như thất bại thì sao?”
“Một phân tiền cũng không trở về.”
“Như vậy…” Văn Hiểu nói: “Có vẻ như cực kì mạo hiểm.”
“Tựa như đánh bạc.” Trác Lập Phàm hạ cái kết luận cho tính chất nghề nghiệp của mình.
“Mặc dù tiền kiếm được nhiều, nhưng áp lực cũng rất lớn a, nói vậy cực kì khổ cực đi!”
“Cũng ổn.”
“Anh sẽ làm cái này, thật khiến cho người ta có chút không thể tin được. Anh nhìn qua ổn trọng như vậy…” Văn Hiểu mỉm cười nói, “Nhưng mà anh hiện tại rốt cuộc công thành danh toại rồi. Tôi tuyệt không giật mình, từ nhỏ anh đã thông minh hơn người, học tập lại giỏi…”
Đôi mắt trong trẻo của hắn lại bắt đầu chớp động, ào ạt tuôn chảy về đây.
Hắn vẫn là thuần phác hệt như trước đây, cho dù lâu như vậy không gặp mặt, thấy bạn tốt ngày xưa có sự nghiệp như vậy, nhưng lại không có một chút cảm tình xấu xí, đố kị, có, chỉ là tán thưởng thuần túy.
“Chẳng qua, anh dường như thay đổi không ít. Đẹp trai hơn trước đây, cũng càng thêm không thích nói chuyện hơn trước.” Văn Hiểu hơi hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát người bạn tốt ngày xưa cao quá một cái đầu so với mình đang đứng trước mắt.
Thân hình rất cao lớn, ít nhất phải… 1m85 đi! Cặp kính không gọng tinh tế, gác trên sống mũi thẳng tắp, một chút không hao tổn khuôn mặt anh tuấn băng lãnh mà sắc bén.
Một người đàn ông mười phần thành thục, ổn trọng và có mị lực, giống như thời nhỏ, ánh mắt đầu tiên, liền có thể cướp lấy đường nhìn của người khác, bản thân thế nhưng lại tự mình không biết.
“Em cũng thay đổi.” Trác Lập Phàm thản nhiên nói.
“Hở? Thay đổi chỗ nào?” Văn Hiểu có vẻ rất hiếu kì.
“Cảm giác.”
Chính là, cảm giác.
Rõ ràng đến gần như vậy, mà cảm giác lại quá xa xôi…
“Lời của anh sao lại thâm ảo như vậy?” Văn Hiểu cười nói, lại bưng ra một đĩa hoa quả từ nhà bếp, “Mời.”
“Cảm ơn.” Trác Lập Phàm khách sáo nói cảm ơn, cầm lấy một miếng táo.
“Sao vậy?”
Phát hiện ra ánh mắt đối phương dừng lại trên mặt mình không chịu rời đi, y không khỏi ngừng tay, “Trên mặt tôi… có viết chữ sao?”
“Anh trước đây…” Văn Hiểu im lặng nhìn y, tiếu dung phai nhạt đi, “Chưa bao giờ sẽ khách sáo với tôi.”
“Vậy sao?” Trác Lập Phàm sửng sốt một chút, chẳng biết nên nói gì.
Không khí trong nháy mắt trầm mặc xuống.
Vì tránh né đường nhìn của hắn, y bắt đầu vùi đầu ăn trái cây.
Năm tháng là thuốc lãnh đạm hữu hiệu.
Người bạn thân thời nhỏ có thân thiết đến hình bóng không rời, không lời nào không nói, thì mười năm sau gặp lại, tựa hồ đã không thể tìm về cảm giác khi đó. Dường như có lá chắn vô hình ngăn giữa hai người, mặc dù một mực tìm lời nói chuyện, nhưng không khí luôn không cách nào ấm áp lên.
Trác Lập Phàm cảm thấy có chút mệt, không khỏi ấn ấn gò trán.
“Mệt mỏi sao? Vậy thì sớm nghỉ ngơi đi.”
Văn Hiểu đứng lên, “Phòng tắm ngay phía trước bên trái, anh trước tiên đi tắm rửa. Tôi sẽ chuẩn bị giường cho anh trong phòng khách, đương nhiên không cách nào so với ở nhà anh, chỉ có thể mong anh chấp nhận một chút.”
“Cảm ơn.”
“Anh lại khách sáo với tôi.”
Nhìn chàng trai trước mắt bởi vì không vui mà hơi hơi cong lên khóe miệng, Trác Lập Phàm chỉ có thể giữ lấy nụ cười áy náy.
* * *
Đêm khuya, nhân tĩnh.
Ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu vào trong phòng.
… Lại là ngày ba tháng ba năm ấy, diều giấy bay đầy trời…
Tiếng hát tiếp tục vang vọng bên tai… Một lần lại một lần… Là đồng âm non nớt, chẳng biết từ nơi nào truyền tới hương thơm bùn đất tươi mát.
Tháng ba.
Tháng ba ký ức sâu thẳm.
Tháng ba thảo trường ưng phi.
Tháng ba phong tranh mãn thiên…
Chồng chéo đan xen, đều là lúm đồng tiền thật sâu đó, tháng ba nụ cười trong trẻo…
Nam tử đang ngủ say trên giường xếp đơn giản trong phòng khách bắt đầu run rẩy, không ngừng thở gấp đè lại chỗ dạ dày, vầng trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Y nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây không phải bãi cỏ trong cảnh mộng, nhãn thần hoảng loạn dần dần yên ổn xuống. Thở dốc một lúc lâu, y mở áo ra ngồi dậy, tay phải vỗ lên vầng trán phủ tóc rối loạn, tay trái đè lại dạ dày ẩn ẩn đau đớn.
Miễn cưỡng chống đỡ đi tới nhà bếp hoàn toàn xa lạ, khinh thủ khinh cước, tận lực không kinh động người khác, rót một cốc nước ấm, uống một hơi, giảm bớt đau đớn một chút.
Đi trở lại phòng khách, lúc ngang qua cửa phòng ngủ của hắn, y vô thức dừng chân, tay phải chầm chậm vươn ra trước, trong khoảnh khắc sắp sửa tiếp xúc với nắm cửa, dừng lại. Cuối cùng vẫn là… thu tay về, nắm chặt hai tay, xoay người qua, vừa ngẩng đầu, liền thấy được ánh trăng.
Một vầng trăng trong sáng treo ở bầu trời, tựa như lúm đồng tiền khi người nọ mỉm cười.
Mông lung và dịu dàng nói không thành lời.
Trác Lập Phàm tựa trên vách tường, im lặng nhìn ánh trăng, bất động, dường như đã si ngốc. Vách tường cứng ngắc, xúc giác lạnh buốt, cứ thế thấm vào từng lớp da thịt, chạm vào xương cốt.
Chỉ là một bức tường mỏng manh như vậy, ngăn trở, hắn và y.
Yêu một người, biết rõ sẽ trói buộc đối phương, cũng có thể sao? Yêu một người, chẳng lẽ liền có thể bừa bãi lấy danh nghĩa tình yêu, biết rõ sẽ thương tổn đến đối phương, cũng muốn ép buộc hắn ở lại bên cạnh mình sao?
Ánh trăng nhàn nhạt hắt trên người y, bóng ảnh dịu dàng mà ưu thương…
===chap2 end===