Hầu Lực Võ sợ đến chạy chật vật, tựa như có quỷ không bỏ ở phía sau hắn, hắn chạy trốn thở hổn hển, cho đến khi rời khỏi cung, còn lo lắng mãnh liệt quay đầu lại nhìn.

Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào đáy mắt của Tiệt Thiên Lưu, chỉ thấy mãnh tương đệ nhật dưới tay hắn, lại một khuôn mặt kinh hoảng thất thố chạy trốn, kể cả khi ở chiến trường lọt vào tay của kẻ địch thủ, cũng chưa từng thấy qua hình dạng lúng túng này của hắn.

“Phát sinh chuyện gì? Ta không phải bảo ngươi mang mấy mỹ nữ cho Lạc Khả Khả, ngươi vì sao một mặt kinh hoảng thất sắc? Giống như phía sau có ngàn vạn quân địch thủ truy sát ngươi?”

Sắc mặt Hầu Lực Võ trương hồng lên, nghĩ tới cũng biết, hắn hiện một dáng thiết định khó coi tới đỉnh.

Hắn cuối thấp đầu, thầm mắng chính mình vô dụng, cuối cùng lại bị vương thượng nhìn thấy bộ dạng này chính mình, trên mặt không khỏi lúc xanh lúc hồng, trong đầu đem Lạc Khả Khả mắng đến thể vô hoàn phu (đầy thương tích).

Tiệt Thiên Lưu xoay người, “Theo ta đến đây.”

Tiến vào cung nghỉ ngơi của Tiệt Thiên Lưu, hắn còn chưa hỏi vì sao Hầu Lực Võ lúng túng như thế, Hầu Lực Võ đã tự hành hướng hắn thỉnh tội.

“Vương thượng, nói không lừa ngài, lần này ta thật sự bị Lạc Khả Khả dọa chết mất.”

Tiệt Thiên Lưu thản nhiên nói: “Ngươi cao lớn tráng kiện, y dáng người thấp bé; võ công của ngươi cao cường, y tay trói gà không chặt, ngươi bị y dọa cái gì? Còn huống cho là mang mấy mỹ nữ cho y, hầu hạ y, chuyện đơn giản như vậy, có thể nào ngươi lại làm không được?”

Nghe trong lời của Tiệt Thiên Lưu ẩn ý trách cứ, Hầu Lực Võ sắc mặt đau khổ, nguyên bản muốn biện giải, lại nghĩ đến chính mình thân làm tướng quân, nếu dùng lý do biện giải không khỏi cũng không dùng được, bởi vậy đem đầu cúi thấp hơn.

“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Muốn Hầu Lực Võ bày tỏ “loại hình thưởng thức” của Lạc Khả Khả đối với hắn, hắn nghĩ tới một trận ác hàn trên thân, nhịn không được cả người run lên, chính là vương thượng hỏi hắn, hắn lại không thể không đáp.

“Lạc Khả Khả nói… nói… nói y không hứng thú với nữ nhân.”

Tiệt Thiên Lưu mi phong nhướng lên, đúng là nghe thấy Lạc Khả Khả có đam mê long dương, hắn vẫn còn bất động thanh sắc.

“Nếu chỉ là như vậy, cũng không đến nỗi ngươi chạy trối chết?”

“Chính là… Chính là… Y nói y thích dạng như ta.”

Ấp a ấp úng, Hầu Lực Võ nói đến hết sức thống khổ, nhất là câu nói cuối cùng, nói ra thường là so với muốn lấy mạng của hắn còn khó chịu.

“Y còn nói muốn mang cho y đám mỹ nữ, còn không bằng thỉnh vương thượng đem ta hiến cho y, y sẽ càng cao hứng.”

Đúng là lời lại khó nói ra như vậy, chính là đối mặt với Tiệt Thiên Lưu, Hầu Lực Võ vẫn không nghĩ nói dối.

Mà lời nói này đối với hắn mà nói thật sự là trăm điều thống khổ, nhưng hắn vẫn dũng cảm nói, tin tưởng với tìm hiểu của Tiệt Thiên Lưu với hắn, Tiệt Thiên Lưu phải biết sẽ không đem hắn cấp cho Lạc Khả Khả.

“Ha ha ha…”

Hắn mới nói xong, Tiệt Thiên Lưu lập tức cười to, tiếng cười gần như rung chuyển ngói nhà, tiếng cười nghe như chưa từng được cười, mà tiếng cười này rất buồn cười, khiến hắn dừng không được tiếng cười.

Hầu Lực Võ trợn mắt há hốc mồm, hắn hầu hạ Tiệt Thiên Lưu mấy năm nay, gần như chưa từng thấy hắn cười to, cho dù đánh hạ thành trì Lạc quốc, hắn cũng lạnh lùng như thường, không thể ngờ được hắn vừa gặp nạn từ chỗ Lạc Khả Khả, khiến vương thượng của mình cười ha ha.

“Thật là Lạc Khả Khả, vài câu đã làm ngươi sợ đến mức chạy từ cung điện của y ra, kể cả mỹ nữ cũng đồng thời trả lại cho ta, thật không hiểu nên hay không nên nói y là người trí mưu?”

“Ý của Vương thượng là những điều y nói với ta là giả?”

Hầu Lực Võ hiện tại chỉ muốn biết một sự kiện, nghĩ tới “sắc nhãn” vừa rồi của Lạc Khả Khả, còn khiến hắn lạnh từ đầu đến chân mà!

Tiệt Thiên Lưu liếc mắt liền nhìn thấu trò vặt của Lạc Khả Khả, “Đương nhiên là giả, chẳng qua y thích tự tác thông minh, ta phải đi phản tương y một quân.”

“Phản tương nhất quân?”

Hầu Lực Võ còn chưa hiểu tâm tư của Tiệt Thiên Lưu, Tiệt Thiên Lưu đã xua tay muốn hắn đi xuống; hắn nghi hoặc mà theo lời lui xuống, nhưng vẫn không hiểu Tiệt Thiên Lưu rốt cuộc có ý gì?

~~o0o~~

Tắm thật thơm tho, đồ ăn càng ngon nhất khiến cho Lạc Khả Khả ăn đến trương bụng lên, lúc này cái giường bông mềm mềm như đang vẫy gọi y; lúc hoàng hôn, y kịp đuổi đám mỹ nữ kia ra, giờ một người một giường, thật là rất thư thái, cho nên y rất muốn hát một ca khúc.

Vừa mới mở miệng, ngoài phòng thị vệ phụ trách giám thị y đột nhiên cung kính mở cửa, đợi đến lúc Tiệt Thiên Lưu đi tới sau cung điện của Lạc Khả Khả, thị vệ lại cung kính đóng cửa.

“Đây… Đây không phải Đại vương sao?”

Lạc Khả Khả chuyển đầu nhìn Tiệt Thiên Lưu, sợ hãi nhảy xuống, nhưng Tiệt Thiên Lưu ba bước sải thành một bước đi nhanh đến đến trước giường của y.

“Nghe nói người không thích mỹ nữ bổn vương tặng?”

Địch tình Tiệt Thiên Lưu lại phải hưng sư vấn tội (lên núi vấn tội)? Lạc Khả Khả cười khúc khích, như dùng cách tứ lượng bạt thiên cân (bốn lượng đẩy ngàn cân) hồi ứng.

“Cũng không phải không thích, mỹ nữ xinh đẹp như thế ai mà không thích? Chính là… tiểu nhân có bệnh giấu…”

“Ngươi nói yêu thích nam nhân sao?”

Nghe nói, Lạc Khả Khả tựa hồ muốn cười, bởi vì y nhớ tới cảnh tượng lúc trước Hầu Lực Võ chạy như ma đuổi ra khỏi đây; nhưng y chưa cười, chỉ là gãi gãi đầu, giả vờ bộ mặt ngượng ngùng bất an.

“Dạ, hóa ra Đại vương đã biết, ở trước mặt Đại vương thật ngại, ta chính là nam nhân như vậy, nữ nhân không thích, chỉ yêu nam nhân.”

“Ngươi thích kiểu như Hầu Lực Võ sao?”

Hai mắt Lạc Khả Khả sáng rực, như không thể chờ được, chà chà hai tay, một dáng cao hứng sắp quay tít lên.

“Đại vương muốn đem Hầu Lực Võ tướng quân ban thưởng cho ta sao?”

“Ngươi thích nam nhân cao lớn vạm vỡ như Hầu Lực Võ sao?” Âm thanh trầm thấp của Tiệt Thiên Lưu lại hỏi một lần nữa.

Lạc Khả Khả vội vàng gật đầu, nói càng như thiên hoa loạn trụy (ba hoa), e sợ cho Tiệt Thiên Lưu không hiểu y đối với nam sắc có yêu thích.

“Đúng vậy, nếu như Hầu tướng quân có thể để cho ta ôm một cái, vậy nhất định là sung sướng không cách nào hình dung, chính là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tiểu nhân lại không miễn cưỡng yêu người khác, cho nên thì… thật là không tưởng.”

“Lên giường…”

“Đa tạ Đại vương để cho ta đi ngủ, ta ngủ trước đây.”

Lạc Khả Khả tưởng hết thảy đã giải quyết xong, liền nhảy lên giường, lại không lường được Tiệt Thiên Lưu còn chưa nói xong.

“Lên giường, cởi y phục ra, tối nay bổn vương sủng hạnh ngươi.”

Lạc Khả Khả mới sải bước lên giường, nghe Tiệt Thiên Lưu nói, chân phải nhất thời không nghe sai khiến mà giật giật ngưng lại, như nghe lời kinh khủng, sau đó ngã ngay xuống giường. Y kinh hô một tiếng, lại không có ngã xuống, bởi Tiệt Thiên Lưu một bước kịp thời ôm lấy y.

Hắn biết võ có lực, một tay nắm lấy thắt lưng của y, để y không đến mức ngã sấp xuống, nhưng bị nắm không thoát được.

Lạc Khả Khả nâng đầu lên, mặt của Tiệt Thiên Lưu cách y chỉ một tấc.

Tiệt Thiên Lưu đang cười, hơn nữa nụ cười này thật xảo quyệt, dường như sớm biết được lời của y vừa rồi đều là lừa gạt Hầu Lực Võ, gài bẫy Hầu Lực Võ.

“Đại vương…”

Tim của Lạc Khả Khả đập lia đập lịa, thầm kêu thảm.

Mà sự thật còn thê thảm hơn y nghĩ, bởi lời sau đó của Tiệt Thiên Lưu khiến cho cái miệng của y mở to đến nổi có thể nhét được ba quả trứng gà.

“Thế nào? Bổn vương còn tráng kiện hơn cả Hầu Lực Võ, khí lực cũng hơn hắn, không phải là người kiểu người thích sao?”

“Đại vương, ngươi cao lớn như thế, ta cũng chỉ đến ngực của ngươi mà thôi, này, này… thân hình kém rất nhiều, không phải ta hiềm khí Đại vương, mà là ta sợ ta hầu hạ không được Đại vương, khiến Đại vương vô pháp tận hứng.”

Nụ cười của Tiệt Thiên Lưu không đổi, nhưng lực đạo tay nắm thắt lưng Lạc Khả Khả lại mạnh lên, khiến y muốn thoát cũng thoát không được.

Tối nay Lạc Khả Khả đừng mơ mà trốn, hắn nhất định phải bức bộ mặt đích thực của y ra.

“Bổn vương chính là thích thân hình như ngươi, thoạt nhìn nhỏ bé cần che chở, hết sức khiến người luyến tiếc, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, mau cởi y phục ra!”

“Ách…”

Lạc Khả Khả từ vẻ mặt thong dong dần dần chuyển xanh, y cuối cùng cũng biết cái gì là tự làm tự chịu, càng biết cái gì là thông minh phản bị thông minh ngộ (thông minh lại bị chính cái thông minh của mình hại lại).

“Ta, ta… là lần đầu, cũng sẽ không biết không hiểu phải làm thế nào để Đại vương vui sướng, Đại vương muốn đi tìm những mỹ nữ đó không…”

Hai bàn tay kia của Tiệt Thiên Lưu vừa nóng vừa lớn, bị hắn nắm lấy thắt lưng, khí huyết cả người Lạc Khả Khả đều nhanh chảy ngược, lại nghe hắn nói lời đùa giỡn như y là nữ nhân, cả người đều muốn “hoa oanh” rồi!

“Bổn vương yêu nhất là lần đầu của thiếu nam …”

Thật bất hạnh, hết thảy lý do y có thể nghĩ tới đều bị Tiệt Thiên Lưu phản bác từng cái, còn nói đến đạo lý rõ ràng, khiến Lạc Khả Khả cứng họng không nói, quả muốn đập đầu mà.

“Nhưng ta không phải thiếu nam, tuổi ta rất lớn, đã hai mươi hai tuổi, xem như lão già rồi.”

Cho dù là tự biếm thân giá (tự chê bai chính mình), Lạc Khả Khả cũng không để ý, dù sao y vốn chính là người không có cốt khí, không thích thể diện, chỉ cần có thể trốn ra một kiếp, muốn y nói gì cũng được.

“Làn da của ngươi thật mịn, rất hợp khẩu vị của bổn vương, thiếu nam của Bắc quốc không có cơ thể như ngươi, ngươi khiến bổn vương động xuân tình, từ khi thấy người trên đại điện, bổn vương đã vội vã muốn ôm ngươi.”

Mặc dù biết rõ hai ngươi đều là nói dối, nhưng chuyện tới nông nỗi này, Lạc Khả Khả chỉ có hai lựa chọn, không phải thật sự nằm trên giường qua đêm, chính là phải đẩy Tiệt Thiên Lưu ra, cho hắn biết kỳ thật mình không dốt nát như hắn tưởng tượng.

Lựa chọn trước là muốn bồi Tiệt Thiên Lưu qua đêm, cũng chính là mình phải nằm ở trên giường, bị hắn…, cảnh tượng này… này… nghĩ đến khiến Lạc Khả Khả ứa cả mồ hôi lạnh.

Lựa chọn sau cũng thật thảm, nếu không đánh mà khái, há chẳng phải một đời cũng không xuất cung, bởi Tiệt Thiên Lưu đã biết y cũng không dốt không ngốc, vậy y chỉ có hai kết cục.

Một là với thân phận giả thừa kế đệ nhất của Lạc quốc hoàng triều mà nhìn, Tiệt Thiên Lưu nếu nhân từ một chút, nhất định đem y nhốt cả đời, nhưng nếu Tiệt Thiên Lưu thủ đoạn độc ác, y chỉ sợ phải đầu rơi máu chảy.

Hai lựa chọn đều hại không ít, y lại thế nào cũng không cách nào chấp nhận mình ở dưới thân nam nhân tư tư a a, xem ra tai kiếp khó tránh, y nhận.

“Đại vương, ngươi tha ta đi, ta chỉ là muốn cuộc sống yên bình, lập tức muốn rời khỏi chốn thị phi này mà thôi, cho nên mới đùa bỡn tướng quân, ta thừa nhận là ta không đúng. Đại vương là nhân trung chi long, lại có thể thấy được quỷ kế của ta, Lạc Lạc bội phục, thỉnh ngươi để ta xuất cung.”

Lạc Khả Khả cuối cùng nói thật, khẩu khí còn rất to, khẩu khí này ngân đến thành ý thiệt tình, hoàn toàn không có một chút hư tình giả ý.

“Cho nên ngươi từ đầu giả điên giả ngốc?”

Ánh mắt Tiệt Thiên Lưu khẩn nhìn chăm chú y, ánh mắt lợi hại kia có thể khiến tiểu hài tử sợ đến phát run, oa oa khóc. “Hoặc là ngươi từ nhỏ đã giả điên giả ngốc?”

Lạc Khả Khả nở nụ cười, “Đại vương, ta là đần thật, cho nên kể cả lưu manh cũng không thích tìm ta gây phiền, ngươi nhìn ta như vậy, gài bẫy được người khác sao?”

“Ít nhất ngươi khiến Hầu Lực Võ chạy trối chết, ta tin đám lưu manh này cũng như vậy mới tha cho ngươi.”

Tiệt Thiên Lưu kết luận khanh thương hữu lực, nụ cười của Lạc Khả Khả chuyển thành khổ.

“Đó là vì Đại vương phái đám mĩ nữ như thế đến đây, Lạc Lạc tự biết không cách nào hưởng thụ diễm phúc này, Hầu Lực Võ tướng quân lại rất dữ, ta rất sợ hắn, cho nên mới muốn khiến hắn cách xa ta ra một chút, có thể nào tự bảo vệ mình cũng có lỗi sao?

“Sợ?”

Tiệt Thiên Lưu kéo lấy y đái của y, hướng đến trước ngực mình, Lạc Khả Khả cảm thấy mình như đánh vào một vách tường thiết, đập vào mũi của y mà phát đau, y muốn dụi cái mũi, chẳng qua y biết vừa đưa tay dụi mũi, nói không chừng Tiệt Thiên Lưu sẽ thừa cơ bắt lấy tay y, thắt lưng của y đã bị chế trụ, cũng không thể ngay cả tay cũng không tự do.

“Ta hoài nghi ngươi còn sợ ai, kể cả bổn vương cũng không ở trong mắt.”

Lạc Khả Khả kêu oan hô to đến ai cũng nghe.

“Oan uổng a, Đại vương, lá gan của Lạc Lạc nhỏ lắm, vừa không biết văn lại không biết võ, ngươi ra lệnh một tiếng, ta liền rơi đầu xuống đất, ta đều sợ ngươi hơn bất cứ ai a!”

“Nếu sợ ta, vậy ngươi càng phải biết đối với ta trăm y trăm thuận, sao ta bảo ngươi cởi y phục, ngươi lại giở lời nhảm nhí, còn không động thủ.”

Lạc Khả Khả liếm liếm môi, như đã biết tai kiếp khó tránh, đúng là biết nói cũng vô dụng, y vẫn lập lại lần nữa.

“Đại vương, Lạc Lạc không có tư sắc gì, hơn nữa vẫn là kẻ tay ngang, ngươi xác định thật sự muốn Lạc Lạc hầu hạ ngươi sao?”

“Ta chính là muốn ngươi đêm nay hầu hạ ta.”

“Được rồi, Lạc Lạc hầu hạ ngươi.”

Nghe như nhận mệnh, nhưng Lạc Khả Khả bỗng nhiên ôm bụng. “Thảm, Đại vương, ta… ta vừa mới ăn rất no, như ăn đến đau bụng, bụng đau quá, ta muốn đi nhà xí.”

Tiệt Thiên Lưu tỏ rõ ý khiến ân hừ hai tiếng.

“Đại vương, ngươi cũng biết nam nhân chỉ dùng nơi đó làm sướng, hiện giờ ta đau bụng, ta sợ lộng dơ bẩn Đại vương, cho nên… cho nên…”

“Ngươi cứ việc yên tâm, bổn vương sẽ giúp ngươi xử lý.” Tiệt Thiên Lưu thản nhiên nói: “Ngươi chạy nhà xí xong, ta gọi người tẩy trừ thân thể ngươi, yên tâm, những người đó sẽ tắm rất là sạch, không làm bẩn bổn vương.”

Sắc mặt Lạc Khả Khả biến đổi, y nhận thua.

Muốn mở hai đùi của mình, cho một đống người tẩy trừ thân mình, nghĩ tới cảnh đó khiến mặt y đen thui, cho nên y ngoan ngoãn mặc cho Tiệt Thiên Lưu ôm mình ngồi trên đùi của hắn, không dám chống cự.

“Đại vương, ngươi muốn thế nào mới tha cho ta?”

Y than vài tiếng, trước kia giả điên giả ngốc, lừa được thế gian, sao biết chính là lừa không được quân chủ địch quốc, xem ra Tiệt Thiên Lưu có thể đánh hạ Lạc quốc, không chỉ bởi vì Lạc quốc nội loạn, càng vì hắn có một thân anh minh cơ trí, hùng tài đại lược.

Tiệt Thiên Lưu nói rất lãnh đạm, cũng nói rất thật.

“Chờ ta biết rõ ràng ngọn nguồn rồi nói sau, tự nhiên sẽ quyết định tha cho ngươi, hay là chém ngươi.”

“Ta không ngực không eo, ôm lại tuyệt không thoải mái, Đại vương thật sự không suy sét nghĩ kêu mấy mỹ nữ đến hầu hạ ngươi? Hơn nữa muốn biết rõ ngọn nguồn của ta, tựa hồ không cần Đại vương tự mình đến ‘nghiệm thân’ chứ.”

“Bổn vương chinh chiến nhiều ngày, chính cần phát tiết, ngươi hiện tại nghe thơm ngát.”

Tiệt Thiên Lưu ngửi hương vị trên người y, y không có hương son phấn như trên người cô nương, nhưng mùi thơm ngát tự nhiên kia cũng bất đồng, chính là khiến y thật đối vị, hơn nữa bắt đầu cảm thấy rất đói bụng, nơi phía dưới càng đói, hương khí dục vọng của hắn càng động đậy ngo ngoe muốn động.

“Chỉ cần Đại vương đồng ý thả ta, ta có thể đem mình biến thành rất thối, thậm chí còn thối hơn heo trăm lần, khiến Đại vương hưng trí cũng không còn.” Lạc Khả Khả than vãn nói.

Chính là nghĩ cũng biết, Tiệt Thiên Lưu sẽ không hảo tâm như thế.

“Ha ha ha…”

Tiệt Thiên Lưu cười to khiến Lạc Khả Khả ngồi ở trên đùi của hắn, thiếu chút nữa bị quăng xuống, y không giả điên cũng không giả ngốc, không ngờ lại khiến Tiệt Thiên Lưu vui vẻ như thế, làm y thật hoang mang không thôi.

“Đại vương có cái gì buồn cười?”

Lạc Khả Khả khó hiểu, y nói là lời thật, không ngờ lại có thể chọc cho Tiệt Thiên Lưu khai trúng chỗ cười.

“Lạc Khả Khả, ngươi rất thú vị, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy bổn vương, chẳng những không sợ còn dám nhìn thẳng bổn vương, hơn nữa ở trước mặt bổn vương nói những lời nói dối như vậy mà còn không đỏ mặt thở hổn hển, thậm chí ngay cả quỷ kế gài bẫy Hầu Lực Võ đều phi thường cao chiêu.”

“Đại vương, ngươi không phải đang ca ngợi ta chứ?”

Lạc Khả Khả lộ ra nụ cười khổ, nhưng y luôn nhạc thiên thích cười, đúng là cười khổ cũng hoàn toàn không thấy khổ, chỉ phát tán ra khí chất thuần chân, khiến Tiệt Thiên Lưu nhìn không chớp mắt.

“Chính xác là ca ngợi ngươi.”

Lời này qua tai của Lạc Khả Khả càng như nói móc, y đem mặt chuyển qua hướng Tiệt Thiên Lưu, hào phóng thừa nhận sự thật Tiệt Thiên Lưu là mỹ nam tử, mặc dù mình không phải mỹ nam tử, nhưng ánh mắt nhìn mỹ nam tử, chung quy đều lộ ra.

“Đại vương là mỹ nam tử tuyệt thế, nhìn đã thưởng tâm lại đẹp mắt, người không dám nhìn thẳng nhất định không biết mình bỏ sót cái gì?”

“Ngươi cảm thấy bọn họ bỏ sót cái gì?”

Âm thanh Tiệt Thiên Lưu trầm thấp, trong mắt bắn ra tia lửa.

Lạc Khả Khả gãi gãi đầu, bởi câu hỏi này không nên trả lời, còn ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu cũng khiến cho y có chút không được tự nhiên, cảm giác lạnh sống lưng, như sau đó sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ.

“Đại vương muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Ngươi cảm thấy ta muốn nghe thế nào?”

Lạc Khả Khả thở dài một tiếng, nghĩ cũng biết, người có thể hạ mặt nạ của y, tự nhiên cũng có thể liếc một cái là biết y nói dối, đối mặt với kẻ thông minh vẫn là nên trung thực!

“Ừ, nhất định là nói thật. Nhưng nói thật là lời ca ngợi Đại vương, ta nghĩ thường ngày Đại vương nghe lời ca ngợi nhất định nghe đến lỗ tai mọc kén, không cần ta phải gấm lụa thêm hoa.”

Cơ trí của Lạc Khả Khả khiến Tiệt Thiên Lưu long tâm đại duyệt, hắn lại cười to, hơn nữa lần này tiếng cười càng dài cũng càng có lực, khiến Lạc Khả Khả thiếu chút nữa lại ngã từ trên đùi của hắn xuống, ngoài miệng nhịn không được nói thầm.

“Nhìn không ra ngươi lại thích cười như thế.”

Đêm này, mặc dù Tiệt Thiên Lưu chưa thật sự trên giường hảo hảo sủng hạnh y, song chỉ là bọn hắn một hỏi một đáp như vậy, cả tối này Tiệt Thiên Lưu không biết cười bao nhiêu lần.

Tiếng cười của hắn rất lớn, khiến cho lỗ tai của Lạc Khả Khả gần như muốn điếc.

Y chưa bao giờ biết có người thích cười như thế, hơn nữa tiếng cười lớn như thế, nếu hắn ở bên cạnh y còn cười vài lần nữa, nhất định y sẽ thành kẻ điếc.

Nhưng có thể trở về bản tính, không cần trước mặt người khác giả ngốc, cũng khiến cho tâm tình Lạc Khả Khả rất tốt, hai người cứ ngồi nói cho đến sắc trời vừa sáng, Tiệt Thiên Lưu mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play