“Trang sức của ta đâu rồi, khẳng định là tên tiểu tử này trộm, đánh nó cho ta, xem nó có chịu khai ra không.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
“Không, không phải con trộm!”
“Lại còn chối nữa, tên tiện nhân này thật đúng là ngang ngạnh mà, đánh, tiếp tục đánh, xem hắn có dám chối nữa không.”
Cả người phảng phất như bị hỏa thiêu, hai mắt dần biến thành màu đen, sau đó chỉ còn nghe được tiếng thịt toác ra và tiếng gãy xương rắc rắc.
“Đại tiểu thư, nó ngất rồi ạ.”
“Hừ, ném nó vào trong nước, xem nó còn giả chết đến bao giờ!”
“Đừng!”
Bạch Vĩnh đột nhiên mở mắt ra bật mạnh dậy, nguyên nhân vì kinh hãi quá độ mà không ngừng thở dốc, thì ra chỉ là mộng…
“Ngươi tỉnh rồi?” Một vị nam nhân đeo kính đen đứng bên giường, bốn phía đều là đồ đạc trang trí theo phong cách Châu Âu, bày biện vô cùng xa hoa làm cho Bạch Vĩnh tưởng mình vẫn còn trong giấc mộng, mà hắn thì đang nằm trên một cái giường xa hoa lộng lẫy:
“Ơ… xin hỏi ngươi là…” Bạch Vĩnh hồi tưởng lại chuyện ở sở cảnh sát, vẻ mặt xấu hổ hỏi.
“Lý thư ký, nếu hắn tỉnh rồi, ngươi lập tức ra ngoài cho ta.” Ánh vào mi mắt là một mái tóc màu vàng chói lóa.
“Vâng, chủ tịch.”
Nam nhân đeo kính cúi đầu một cái rồi đi ra khỏi phòng.
“Đoạn… Đoạn Dịch.” Bạch Vĩnh giật mình nhìn nam tử trước mắt.
“Lâu rồi không gặp, lão già, à phải gọi là kẻ trộm tiền chứ nhỉ?” Mang theo một tia cười nhạo, Đoạn Dịch cư cao lâm hạ (từ trên cao nhìn xuống) nhìn nam nhân trước mắt.
“Không, không phải ta trộm.”
“Hừ, vậy thì vết thương này…” Đoạn Dịch nhẹ nhàng xoa lên mặt Bạch Vĩnh, một ít vết xanh tím còn chưa biến mất khỏi khuôn mặt trắng nõn của hắn: “Vết thương này…. do đâu mà có…”
“……” Bạch Vĩnh không nói gì, ngay cả một câu nói phản bác đơn giản hắn cũng không nói được.
Đúng vậy, mình bị cảnh sát đánh bị thương, nhưng mà…
“Sao lại không nói? Do trộm tiền? A!” Một tiếng cười khinh miệt đã hoàn toàn chọc giận Bạch Vĩnh.
“Không phải ta trộm!”
Ánh mắt quật cường làm cho Đoạn Dịch giật mình, trong phút chốc, đôi mắt màu xanh lam toát ra một tia trêu tức:
“Ngươi còn không biết tình cảnh bây giờ của mình sao?”
“Cái gì?”
“Cảnh sát đã giao ngươi cho ta xử lý rồi.” Đoạn Dịch chậm rãi tựa đầu vào Bạch Vĩnh, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn: “Lão già… ngươi còn không biết quyền lực của ta lớn đến mức nào đâu.”
Nhìn thấy quật cường trong mắt nam nhân bắt đầu dao động, Đoạn Dịch nhẹ nhàng cười tiếp tục nói:
“Chỉ cần ta thích, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể biến mất khỏi thế gian này.”
Nam nhân bắt đầu có chút phát run:
“Ngươi… ngươi gạt ta… làm sao có thể…”
“Ha ha ha… ngươi không tin? Nghĩ lại mấy tên cảnh sát hôm qua đi, bây giờ bọn họ cùng ngươi đã âm dương cách biệt rồi.”
“Ngươi giết bọn họ rồi sao?! Không thể nào!”
“Sao lại không thể chứ, chỉ cần ngươi sống trong hắc đạo, thì điều này chẳng có gì là không thể cả.”
Đoạn Dịch vươn tay xuống dưới.
“Đừng…” Cảm giác ngứa ngáy làm Bạch Vĩnh không khỏi rên lên, ngón tay thon dài của Đoạn Dịch chạm vào làn da nhẵn nhụi mềm mại của nam nhân, rõ ràng đã lớn tuổi như vậy, thế mà làn da vẫn mịn màng mềm mại. Một tay nắm lấy nhũ hoa đỏ sẫm trước ngực nam nhân.
“A!…” Bạch Vĩnh giật mình ngơ ngác nhìn nam tử.
“Mẫn cảm như vậy, lão già, ngươi vẫn còn trong trắng đi.”
Tay kia lại chuyển xuống mông nam nhân.
“A!… Đoạn… Đoạn Dịch, ngươi làm gì thế hả?”
Không vừa lòng tư thế này, Đoạn Dịch liền áp đảo Bạch Vĩnh ngã xuống giường, nam nhân bắt đầu ra sức giãy dụa, Đoạn Dịch lấy caravat của mình trói hai tay Bạch Vĩnh lại rồi buộc lên đầu giường.
“Ta làm gì ư?”
Khóe miệng nhếch lên, Đoạn Dịch từ trên nhìn bao quát Bạch Vĩnh, sau đó nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
“Thượng ngươi!”
Ngón tay thon dài từng ngón từng ngón mà tiến vào mật huyệt của Bạch Vĩnh.
“Ư…” Bạch Vĩnh khó chịu giãy dụa thân thể.
“Mẹ kiếp, chặt quá!”
Lúc Đoạn Dịch tiến vào ba ngón tay, cũng là cực hạn của Bạch Vĩnh, ngón tay đi ra nhân tiện kéo theo chút mỵ thịt, Đoạn Dịch lấy trơn tề bôi qua loa lên phân thân của mình, rồi nâng hạ thân Bạch Vĩnh lên, một phát thô lỗ tiến thẳng vào.
“AAA!!!!” Bạch Vĩnh lập tức kêu lên thảm thiết: “Đau quá… đừng… đừng mà…”
Không thèm để ý Bạch Vĩnh đau đớn, Đoạn Dịch bắt đầu mãnh liệt ra vào, cảm giác một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra, hạ thể đau đớn làm cho Bạch Vĩnh biết, nơi đó chắc chắn chảy máu rồi…
“Đừng… ư….” Trên chiếc giường rộng lớn, một nam tử vóc dáng thon cao đang đè nặng một nam nhân, máu tươi không ngừng chảy ra, không biết qua bao lâu, ngay cả giọng nói của nam nhân cũng trở nên khàn khàn, hạ thân vì đau đớn đã chết lặng từ lâu, trong mắt sớm đã không còn quật cường như lúc đầu, nước mắt như đê vỡ bờ mà chảy xuống giàn dụa.
“Ư!” Một phát thẳng tiến, nam tử bắn mật dịch trực tiếp vào cơ thể nam nhân, trước khi hôn mê, Bạch Vĩnh chỉ nghe thấy nam tử thì thào nói:
“Triệt… Tiểu Triệt…”
Bạch Vĩnh vì khó chịu mà tỉnh lại, lúc đó, hạ thể đau đớn khiến hắn nhớ đến chuyện mây mưa đêm qua, cảm giác lạnh lẽo cùng với cái chăn sạch sẽ cho biết đã có người thay hắn rửa sạch, nghĩ muốn động đậy, nhưng hai tay lại bị trói ở đầu giường, Bạch Vĩnh vừa động nhẹ một chút, hạ thể đau đớn làm hắn không khỏi kêu lên, Đoạn Dịch cư nhiên nhét một thứ gì đó vào phía sau hắn. Nhìn lại đầu giường, phía trên có đặt tờ giấy nhỏ:
“Đừng nghĩ trốn, nếu không ngươi chết chắc.
Đoạn Dịch.”