“Chủ tịch, tới nơi rồi.” Chiếc xe hơi ba khoang đen nhánh bóng loáng dừng lại trước cổng lớn.
“Kẹt” một tiếng, cánh cửa xe mở ra, sự xuất hiện của hai vị nam tử liền thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người xung quanh. Mái tóc màu vàng kim của Đoạn Dịch càng phát ra rực rỡ dưới ánh đèn lazer chói lóa đủ màu sắc, đôi mắt màu vàng lộ vẻ ngang ngạnh đầy kiêu ngạo, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi luôn mang theo ý cười khó hiểu. Không những thế, còn có một thiếu niên tóc đen xinh đẹp nhu thuận dựa sát vào lòng hắn.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Đoạn Dịch ôm Lục Triệt đi vào cửa lớn.
“Ô~ a~…” Trên bãi cỏ, một nam nhân đang dùng tư thế xấu hổ mập hợp với một vài thanh niên. Tiếng thở dốc vang lên không ngừng, nam nhân há to miệng, nhưng cũng chỉ phát ra được vài tiếng nức nở vô nghĩa, dường như hắn đang phải chịu sự thống khổ dày vò vô cùng, đôi đồng tử xám trắng cũng dần trở nên ảm đạm, nam nhân gian nan xoay qua nhìn về phía Đoạn Dịch, hai mắt trống rỗng tựa hồ như tìm được thứ gì đó mà ánh lên một tia sáng yếu ớt…
“Ô a~” Chỉ chốc lát sau, nam nhân lại vì đau đớn mà xoay đầu lại.
“Đừng phân tâm thế chứ, vợ nhỏ, bây giờ ta mới là chủ nhân của ngươi, vậy mà ngươi dám đi câu dẫn người khác, ta phải trừng phạt ngươi mới được.” Nam tử bất mãn oán giận, sau đó mãnh liệt xông tới…
“Đi thôi.” Thanh âm không vương chút cảm xúc, Đoạn Dịch ôm Lục Triệt đi vào biệt thự.
“Ô~~! A~~!!”
“Đoạn Dịch chủ tịch, ngài tới quá muộn đó nha.” Mặc một chiếc áo bành tô đen, Nhiễm Húc đã sớm đứng ở cửa nghênh đón.
“Ai bảo ngài là người quá bận rộn đây, mau vào đi, yến hội sắp bắt đầu rồi đó.” Định đẩy Đoạn Dịch về phía trước, nhưng Đoạn Dịch lại nhanh nhẹn tránh được.
“Ngài vào mau đi, cho ta mượn Lục Triệt một chút.”
“Tùy ngài.” Lạnh lẽo nhìn thoáng qua Nhiễm Húc, Đoạn Dịch đầy phong độ đi vào đại sảnh.
“Tốc độ nhanh thật, có chút phiền toái rồi đây.” Nhiễm Húc cau mày nói.
“Ca…” Lục Triệt lo lắng nhìn nhiễm Húc.
“Triệt, anh xin em, đứng ở cạnh hắn, khi đèn tắt, lập tức dùng súng bắn thẳng vào ngực hắn, em không có vấn đề gì thắc mắc nữa chứ…” Nhiễm Húc lôi khẩu súng ra đưa cho Lục Triệt.
“Nhưng mà… ca…” Lục Triệt có chút do dự.
“Không nhưng nhị gì hết!” Nắm lấy bả vai Lục Triệt, Nhiễm Húc bức Lục Triệt nhìn thẳng vào mắt mình: “Hắn là kẻ thù của chúng ta, chẳng lẽ em đã quên lúc mẫu thân chết đã nói gì sao?”
…Đoạn thị… ông trời nhất định sẽ không tha cho bọn hắn…
“Dạ…” Nắm chặt lấy súng, Lục Triệt giấu vào trong ống giầy.
Không biết đã cùng lũ bảo vệ phát tiết bao lâu… đến khi bọn chúng sức cùng lực kiệt mà dừng lại, Bạch Vĩnh mới chống đỡ thân thể suy yếu, từng bước lết vào trong đại sảnh, tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, ánh đèn lờ mờ như những đóa hoa đủ màu sắc, bóng người trùng điệp xen lẫn vào nhau. Bạch Vĩnh lo lắng cố sức chạy trốn, tiếng đuổi theo phía sau cũng ngày càng gần hơn, một cái bàn ăn bị Bạch Vĩnh húc vào mà phát ra tiếng loảng xoảng, chân hắn do giẫm phải đống thủy tinh mà chảy đầy máu tươi.
Đâu rồi… ngươi rốt cuộc ở đâu…?
Híp hai mắt cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Cầu ngươi, mau xuất hiện đi…
“Cạch” một tiếng, đại sảnh vốn đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tối quá, mau bật đèn lên!”
“Pằng!” Một tiếng vang đột nhiên truyền ra.
“Ô!” Bỗng Đoạn Dịch bị ai đó ấn đè xuống mặt đất, theo phản xạ, hắn muốn đẩy ra nhưng lại chạm vào một thân thể mềm mại đầy quen thuộc.
…Nhanh lên… mau đứng lên đi…
Không biết thanh âm từ đâu truyền tới, trọng vật trên người cũng dần dần giảm bớt, bỗng có một sức mạnh kéo Đoạn Dịch đứng lên.
…Nhanh… mau chạy trốn theo ta…
Cứ như vậy, nam nhân kéo Đoạn Dịch chạy xuyên qua bóng tối. Lũ bảo vệ sớm đã tập trung đông đủ tại sảnh lớn.
Bạch Vĩnh chạy qua một bãi cỏ trống trải, đột nhiên bị vấp phải đá mà ngã xuống mặt đất.
“Ngươi không sao chứ?” Đoạn Dịch ngồi xổm xuống nâng Bạch Vĩnh dậy, nhưng Bạch Vĩnh đã tự đứng lên. Giương đôi trống rỗng nhìn Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh lắc đầu, ý bảo không sao.
Sau đó hắn lại kéo Đoạn Dịch chạy tới song sắt bên cạnh, cổng lớn sớm đã bị khóa lại, nơi có thể trốn đi cũng chỉ có đây thôi. Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi xuống, ý bảo Đoạn Dịch giẫm lên người mình mà trèo ra ngoài.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Đoạn Dịch có chút tức giận hỏi.
Đầu tiên xuất hiện trên bãi cỏ mập hợp như một con chó, sau đó lại đột nhiên giúp mình chặn nóng súng, nam nhân này đang suy nghĩ cái gì đây…?
Nòng súng… chết rồi, hắn bị thương.
Cúi đầu xem xét thương thế của Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch bỗng nghe thấy tiếng động lớn truyền tới từ đằng sau.
Bọn họ sắp tới rồi….!
Thân thể yếu ớt đột nhiên tràn ngập sức mạnh thần kỳ, Bạch Vĩnh nâng Đoạn Dịch lên vai rồi đẩy qua song sắt, ở bên ngoài, đám vệ sĩ của Đoạn Dịch không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
“Chủ tịch!” Nhìn Đoạn Dịch bình yên vô sự trèo qua song sắt, bọn vệ sĩ thở phào một hơi rồi nói: “Mau đi thôi, chủ tịch.”
Mặc kệ lời thúc giục của vệ sĩ, Đoạn Dịch vẫn chậm chạp chưa chịu di chuyển.
“Ngươi muốn nói gì…?” Nhìn đôi môi run rẩy của Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch hỏi.
“Bọn chúng đuổi tới rồi! Chúng ta quá ít người! Mau nhanh đi thôi, chủ tịch!” Vừa nói, đám vệ sĩ vừa kéo Đoạn Dịch lên xe.
Nhìn phía bên trong song sắt, nam nhân tràn đầy vết thương chậm rãi gục xuống, quỳ gối trên mặt đất, hai mắt trống rỗng tựa hồ như sáng lên một chút, khóe miệng gian nan hiện lên một tia tươi cười vui mừng. Xe dần dần đi xa, hình bóng gầy yếu của nam nhân ngày càng trở nên mơ hồ… thẳng đến khi biến mất hoàn toàn trong bóng tối…
Ngươi muốn nói gì với ta…?
Một khắc đó… Đoạn Dịch chăm chú nghe được nam nhân khẽ nói.
Cám ơn… cám ơn ngươi đã bảo vệ ta lần đó… rất cảm ơn…
Hẹn… gặp lại…